Page 159 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 159

nguy hiểm, cứ dường như toàn thể quá khứ đang biến mất, người ta
                đang chết. Nhưng chẳng mấy chốc người ta bắt đầu cảm thấy an
                toàn,  an  ninh  -  trong  chính  tính  không  an  ninh  của  nó.  Người  ta

                thảnh thơi trong vô hiện hữu và tất cả nỗi sợ biến mất. Cho nên cái
                có vẻ như phá vỡ lúc ban đầu lại chứng tỏ là bước đột phá lúc cuối
                cùng.
                     Trải qua nó và đừng cố gắng tìm nguyên nhân. Bởi vì tâm trí sẽ
                cố. Tâm trí sẽ nói "Cái này hay cái nọ là nguyên nhân tại sao mình
                lại phát hoảng." Không có nguyên nhân cho nó. Không có lí do cho
                nó. Đơn giản đi vào trong nó mọi đêm trong bốn mươi, năm mươi
                hay sáu mươi phút. Chỉ ngồi im lặng trong phòng, cho phép tất cả

                mọi cái vô hiện hữu tràn ngập hiện hữu của bạn. Để cho hòn đảo
                của hiện hữu biến mất trong vô hiện hữu. Trở thành cái không. Chấp
                nhận nỗi sợ và đi vào trong nó, và bạn sẽ đi ra khỏi nó rất tươi tắn,
                rất sống động, và rất vô sợ hãi.
                     Để vô sợ hãi, người ta phải trải qua sợ hãi - và loại sợ hãi này,

                không loại sợ hãi thông thường nào khác sẽ có tác dụng. Hử? có nỗi
                sợ rằng bạn trai bạn có thể bỏ bạn. Đó là nỗi sợ nhưng đó là thông
                thường  bởi  vì  bạn  có  thể  tìm  ra  biết  bao  nhiêu  bạn  trai  khác;  nó
                không mấy là nỗi sợ. Có nỗi sợ rằng bạn có thể không có đủ tiền để
                sống, nhưng người ta bao giờ cũng có thể làm cái gì đó về điều đó.
                Những nỗi sợ này là rất tầm thường, chúng không mang tính tồn tại.
                Mọi người sống trong những nỗi sợ đó, đó là lí do tại sao họ chẳng

                bao giờ trở thành vô sợ hãi. Đây là nỗi sợ người ta phải sống qua.
                     Cho  nên  đừng  cố  gắng  tìm  bất  kì  cách  giải  thích  nào  cho  nó;
                không có cách nào. Đi vào trong nó đi. Quan sát và đi vào trong nó
                sâu nhất có thể được. Đi với mọi nỗi sợ, nhưng đi. Đi mặc cho mọi
                nỗi sợ. Và cái gì đó đẹp đẽ sẽ tới từ nó, cái gì đó giống như hoa
                hồng sẽ sinh ra từ nó. Hiện hữu của bạn sẽ ngày một trở nên tích

                hợp hơn. Nếu người ta chấp nhận thách thức của vô hiện hữu, thì
                hiện hữu tích hợp. Cho nên không có gì để lo nghĩ cả. Nỗi sợ có đó
                và bạn phải đi vào trong nó.
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164