Page 147 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 147

thể che giấu s  kiện này: có thể bạn là ngoại lệ, bạn sẽ không chết.
                Bản ngã đang cố gắng bảo vệ bạn.
                     Nhưng mỗi lần ai đó chết, cái gì đó trong bạn trở nên lung lay.

                Mỗi cái chết lại là một cái chết nhỏ cho bạn. Đừng bao giờ bảo ai đó
                tới hỏi chuông điểm hồn ai, nó cho cả ba. Mỗi cái chết đều là cái
                chết của bạn. Ngay cả khi chiếc lá khô rơi khỏi cây, đấy cũng là cái
                chết của bạn. Do đó chúng ta cứ t  bảo vệ mình.
                     Ai đó đang chết và chúng ta nói về tính bất tử của linh hồn, và
                chiếc lá đã rụng khỏi cây và chúng ta nói "Chẳng có gì phải lo nghĩ
                cả. Chẳng mấy chốc mùa xuân sẽ tới và cây sẽ lại có tán lá mới.
                Đây chỉ là thay đổi, chỉ vỏ ngoài là đang thay đổi."

                     Mọi người tin vào tính bất tử của linh hồn không phải vì họ biết
                nhưng bởi vì họ sợ. Một người càng hèn nhát, càng nhiều khả năng
                rằng  người  đó  sẽ  tin  vào  tính  bất  tử  của  linh  hồn  -  không  phải  là
                người đó mang tính tôn giáo, người đó đơn giản hèn nhát. Tin tưởng
                vào  tính  bất  tử  của  linh  hồn  chẳng  liên  quan  gì  tới  tôn  giáo  cả.

                Người tôn giáo biết rằng "tôi không hiện hữu", và rồi bất kì cái gì còn
                lại cũng đều là bất tử - nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới 'tôi' cả.
                Cái 'tôi' này không bất tử, cái 'mình' này không bất tử. Cái 'tôi' này
                rất tạm thời; nó được chúng ta chế tạo ra.
                     Sợ hãi là cái bóng của cái 'tôi', và bởi vì cái 'tôi' bao giờ cũng tỉnh
                táo ở đâu đó sâu bên dưới rằng "tôi sẽ phải biến mất trong cái chết
                "... Nỗi sợ cơ bản là về cái chết; tất cả mọi nỗi sợ khác chỉ là phản

                xạ của cái sợ cơ bản này. Và cái đẹp là ở chỗ cái chết cũng phi tồn
                tại như bản ngã, và giữa hai cái phi tồn tại này - bản ngã và cái chết
                - cây cầu là nỗi sợ.
                     Sợ hãi là rất bất l c, nó không có sức mạnh. Bạn nói, "Nếu nó là
                không bản chất, thế thì làm sao nó lại xoay xở có sức mạnh thế đối
                với tôi?" Bạn muốn tin vào nó - đó là sức mạnh của nó. Bạn không

                sẵn sàng lấy cú nhẩy vào trong chiều sâu bên trong của mình và đối
                mặt với cái trống rỗng bên trong của mình - đó là sức mạnh của nó.
                Bằng không thì nó là bất l c, hoàn toàn bất l c. Chẳng cái gì được
                sinh ra từ sợ hãi cả. Yêu cho việc sinh, yêu mang tính sáng tạo; sợ
                là bất l c.
                     Ông và bà Smith đưa nhau ra trước toà.
                     "Tôi muốn li dị với kẻ lập dị này," người vợ nói.

                     "Tôi muốn gạt bỏ cái rìu chiến này," người chồng la lên.
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152