Page 145 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 145

Thượng đế hiện hữu, bạn không hiện hữu. Chủ không hiện hữu,
                Khách hiện hữu. Và bởi vì bạn hoài nghi - và hoài nghi của bạn lại
                rất hợp thức - bạn không nhìn vào trong. Bạn cứ giả vờ rằng bạn

                hiện  hữu;  bạn  biết  rằng  nếu  bạn  nhìn  vào  trong,  bạn  không  hiện
                hữu. Đây là việc hiểu sâu sắc, ngầm ẩn. Nó không phải là trí tuệ, nó
                mang tính tồn tại, nó ở ngay trong lòng bạn, cái cảm giác rằng "Mình
                có thể không hiện hữu. Tốt hơn cả là đừng nhìn vào trong. Cứ nhìn
                ra ngoài thôi." Ít nhất điều đó cũng giữ bạn bị lừa, nó giữ cho ảo
                tưởng về 'tôi đây' là giả tạo, nó tạo ra nỗi sợ; bất kì cái gì cũng có
                thể phá hu  nó, bất kì cuộc đấu sâu sắc nào cũng có thể làm tan
                tành nó. Nó có thể bị tan tành bởi tình yêu, nó có thể bị tan tành bởi

                việc gặp một thầy, nó có thể bị tan tành bởi bệnh tật lớn, nó có thể bị
                tan tành bởi việc thấy ai đó chết. Nó có thể bị tan tành theo nhiều
                cách, nó rất mong manh. Bạn đang xoay xở nó bằng cách nào đó
                bằng việc không nhìn vào trong.
                     Mulla Nasruddin đang du hành trên tầu hoả. Người soát vé tới;

                người này hỏi vé tầu. Anh ta nhìn vào trong mọi túi của mình, trong
                các va li, mà chẳng thấy vé đâu cả. Và anh ta vã mồ hôi, và anh ta
                mỗi lúc lại thêm kinh hãi hơn. Và rồi người soát vé nói, "Thưa ngài,
                nhưng ngài chưa nhìn vào một trong các túi của ngài. Sao ngài lại
                không nhìn vào trong nó?"
                     Mulla Nasruddin nói, "Xin đừng nhắc tới cái túi đó. Tôi sẽ không
                nhìn vào nó đâu. Đó là hi vọng duy nhất của tôi! Nếu tôi nhìn vào cái

                túi đó mà cũng lại không tìm ra, thế thì nó không có, thế thì nó tuyệt
                đối không có. Tôi không thể nhìn vào cái túi đó được. Xin nhắc ông,
                tôi sẽ nhìn vào mọi thứ khác; cái túi đó là chỗ an toàn của tôi, tôi có
                thể vẫn hi vọng rằng nó có thể ở trong cái túi đó. Tôi đã chủ ý để nó
                đấy và tôi không định chạm vào nó. Dù tôi có tìm thấy vé hay không,
                tôi sẽ không nhìn vào trong cái túi đặc biệt đó."

                     Đây là tình huống về bản ngã nữa. Bạn không nhìn vào trong, đó
                là niềm hi vọng duy nhất của bạn: "Ai mà biết được? Có thể nó có
                đây." Nhưng nếu bạn nhìn, cảm giác ngầm ẩn của bạn nói nó không
                có.
                     Bản ngã giả tạo này mà bạn đã tạo ra bởi việc không nhìn vào
                trong, bởi việc liên tục nhìn ra ngoài, là nguyên nhân gốc rễ của sợ
                hãi. Bạn sẽ sợ tất cả những chỗ bạn phải nhìn. Bạn sẽ sợ cái đẹp

                bởi vì cái đẹp đơn giản ném bạn vào trong. Mặt trời đẹp, và tất cả
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150