Page 143 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 143

Cho nên thiền nên là chỗ trú ẩn bên trong, điện thờ bên trong.
                Bất kì khi nào bạn cảm thấy rằng thế giới quá nhiều cho bạn, bạn có
                thể đi vào trong điện thờ của mình. Bạn có thể tắm trong bản thể

                bên trong của mình. Bạn có thể làm sảng khoái lại bản thân mình.
                Bạn  có  thể  bước  ra  được  phục  sinh;  lại  sống  động,  tươi  tắn,  trẻ
                trung, mới lại... để sống, để hiện hữu. Nhưng bạn cũng nên có khả
                năng yêu mọi người và đối diện với các vấn đề, bởi vì im lặng mà
                bất l c và không thể đối diện với vấn đề thì cũng không mấy là im
                lặng đâu, không đáng là im lặng đâu.
                     Chỉ im lặng mà có thể đối diện với vấn đề và vẫn còn im lặng mới
                là cái gì đó đáng khao khát, đáng ham muốn.

                     Cho nên hai điều này tôi muốn nói với bạn: thứ nhất bắt đầu th c
                hành thiền... bởi vì bao giờ cũng tốt để bắt đầu từ trung tâm gần
                nhất của bản thể bạn, và đó là thiền. Nhưng đừng bao giờ bị mắc
                kẹt trong nó. Thiền nên di động, nở hoa, hiển lộ và trở thành yêu.
                     Và đừng lo nghĩ, đừng làm nó thành vấn đề - nó không phải vậy.

                Nó đơn giản là tính người; nó là t  nhiên. Mọi người đều sợ - phải
                như  vậy.  Cuộc  sống  là  ở  mức  mọi  người  đều  phải  sợ.  Và  những
                người trở nên vô sợ hãi, thì trở thành vô sợ hãi không phải bởi trở
                nên bạo dạn - bởi vì người bạo dạn chỉ kìm nén nỗi sợ của mình;
                người đó không th c s  là vô sợ hãi. Người ta trở thành vô sợ hãi
                bởi việc chấp nhận cái sợ của mình. Vấn đề không phải là bạo dạn.
                Nó đơn giản là nhìn vào trong s  kiện của cuộc sống và nhận ra

                rằng những nỗi sợ này là t  nhiên. Người ta chấp nhận chúng!
                     Vấn đề nảy sinh bởi vì bạn muốn bác bỏ chúng. Bạn đã được
                dạy những ý tưởng rất bản ngã - “Hãy bạo dạn.” Vô nghĩa làm sao!
                Ngu xuẩn! Làm sao một người thông minh lại có thể né tránh nỗi sợ
                được?  Nếu  bạn  ngu  xuẩn  bạn  sẽ  không  có  nỗi  sợ  nào.  Thế  thì
                người lái xe bus cứ bóp còi và bạn cứ đứng ra giữa đường, không

                sợ. Hay con trâu tới tấn công bạn và bạn cứ đứng đó, không sợ.
                Nhưng bạn ngu! Người thông minh phải nhảy ra khỏi đường chứ.
                     Nếu bạn trở thành kẻ nghiện và bắt đầu nhìn mọi nơi xem có rắn
                trong bụi cây không, thế thì có vấn đề. Nếu không có ai trên đường
                và thế nữa bạn cũng sợ và bắt đầu chạy, thì có vấn đề; bằng không,
                nỗi sợ là t  nhiên.
                     Cho nên khi tôi nói rằng bạn sẽ gạt bỏ nỗi sợ của mình, tôi không

                ngụ ý rằng sẽ không có nỗi sợ trong cuộc sống. Bạn sẽ đi tới biết
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148