Page 138 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 138

bạn lên án nó, nếu bạn kìm nén nó, nếu bạn che giấu s  kiện bạn
                sợ - nếu bạn bọc sắt cho bản thân mình và t  bảo vệ mình và mang
                tính phòng thủ - thế thì mặc cảm nảy sinh.

                     Bất kì cái gì bị kìm nén cũng đều tạo ra mặc cảm; bất kì cái gì
                không được phép cũng đều tạo ra mặc cảm; bất kì cái gì chống lại
                t  nhiên cũng đều tạo ra mặc cảm. Thế thì bạn cảm thấy mặc cảm
                rằng  bạn  đã  nói  dối  người  khác  và nói  dối  chính  mình. S   không
                chân th c đó là mặc cảm.
                     Bạn  hỏi:  "Sợ  hãi  và  mặc  cảm  có  là  cùng  một  điều  không?"
                Không.  Sợ  hãi  có  thể  là  mặc  cảm,  nhưng  nó  cũng  có  thể  không.
                Điều đó tuỳ vào việc bạn làm gì với sợ hãi. Nếu bạn làm điều gì đó

                sai với nó, điều đó trở thành mặc cảm. Nếu bạn đơn giản chấp nhận
                nó và không làm gì cả về nó - chẳng có gì mà làm! - thế thì nó trở
                thành t  do, nó trở thành vô sợ hãi.
                     Đừng t  nhủ mình rằng bạn xấu, sai, kẻ tội lỗi. Đừng lên án. Dù
                bạn là bất kì cái gì, bạn vẫn là vậy. Đừng bị mặc cảm, đừng cảm

                thấy mặc cảm. Cho dù có điều gì đó sai, bạn không sai. Có thể bạn
                đã hành động sai, nhưng bản thể của bạn không sai bởi vì điều đó.
                Hành động nào đó có thể sai, nhưng bản thể bao giờ cũng đúng.
                     Tôi  đã  để  ý  về  bản  thân  mình  rằng  tôi  bao  giờ  cũng  cố  gắng
                thuyết phục người khác là tôi quan trọng và mạnh mẽ. Tôi đã thiền
                về những lí do cho điều này và tôi nghĩ đó là nỗi sợ.
                     Bản ngã bao giờ cũng bắt nguồn từ sợ hãi. Người vô sợ hãi th c

                s  không có bản ngã. Bản ngã là s  bảo vệ, lớp áo giáp. Bởi vì bạn
                sợ, bạn tạo ra ấn tượng quanh mình rằng bạn là người này người
                nọ và thế này thế nọ, hừ? Để cho không ai dám... bằng không thì sẽ
                có sợ, nó về cơ bản là sợ hãi. Tốt! Bạn đã nhìn vào trong nó sâu sắc
                và đúng đắn. Và một khi bạn thấy nguyên nhân cơ bản, mọi s  trở
                nên rất đơn giản. Bằng không mọi người cứ tranh đấu với bản ngã -

                và bản ngã không phải là vấn đề th c. Cho nên bạn đang tranh đấu
                với triệu chứng, không với bệnh tật th c. Bệnh tật th c là nỗi sợ.
                Bạn có thể cứ tranh đấu với bản ngã và bạn sẽ cứ bỏ lỡ mục tiêu
                bởi vì bản ngã không phải là kẻ thù th c, nó là hư huyễn. Cho dù
                bạn có thắng, bạn sẽ chẳng thắng cái gì cả. Và bạn không thể thắng
                được - chỉ kẻ thù th c mới có thể bị đánh bại, không phải là kẻ thù
                giả mà lại không tồn tại chút nào. Nó là cái mẽ ngoài. Cứ dường như

                bạn có vết thương và nó trông xấu xí và bạn để đồ trang sức lên nó.
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143