Page 135 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 135
bắt đầu vận hành. Và sắc bén của thông minh không phải là cái gì
đó tách rời khỏi dũng cảm, nó gần như là một toàn thể hữu cơ.
Với sợ hãi có hèn nhát và nhất định có trì trệ của tâm trí, xoàng
xĩnh. Tất cả chúng đi cùng nhau, chúng hỗ trợ lẫn nhau. Đi cùng
dũng cảm còn có cả sắc bén, thông minh, cởi mở, tâm trí không định
kiến, khả năng học tập - chúng tất cả tới cùng nhau.
Bắt đầu bằng một bài tập đơn giản, và đó là: bao giờ cũng nhớ,
bất kì khi nào có chọn l a, chọn cái không biết, cái mạo hiểm, cái
nguy hiểm, cái không an ninh, và bạn sẽ không bị lúng túng.
Và chỉ thế thì... lần này cái chết có thể trở thành một kinh nghiệm
khám phá c c kì và có thể cho bạn cái nhìn thấu vào việc sinh mới
của mình - không chỉ nhìn thấu mà thậm chí còn là chọn l a chắc
chắn. Với nhận biết bạn có thể chọn l a người mẹ nào đó, người bố
nào đó. Thông thường điều đó tất cả đều vô ý thức, chỉ ngẫu nhiên,
nhưng một người chết đi với nhận biết được sinh ra với nhận biết.
Bạn có thể hỏi mẹ tôi điều gì đó - bởi vì bà ấy tình cờ đang ở
đây... Sau việc sinh của tôi, trong ba ngày tôi đã không bú sữa, và
họ tất cả đều lo âu, bận tâm. Các bác sĩ cũng quan tâm, bởi vì làm
sao đứa trẻ này sẽ sống được nếu nó đơn giản từ chối bú sữa?
Nhưng họ chẳng có ý tưởng nào về khó khăn của tôi, về khó khăn
nào họ đang tạo ra cho tôi. Họ đã cố gắng ép buộc tôi bằng đủ mọi
cách có thể được. Và không có cách nào để tôi có thể giải thích cho
họ được, hay cách nào họ có thể t mình tìm ra.
Trong kiếp sống quá khứ, trước khi tôi chết, tôi đang trong kì nhịn
ăn. Tôi muốn hoàn thành việc nhịn ăn hai mươi mốt ngày, nhưng tôi
đã bị giết chết trước khi việc nhịn ăn của tôi hoàn thành, ba ngày
trước đó. Ba ngày đó vẫn còn trong nhận biết của tôi ngay cả trong
lần sinh này; tôi phải hoàn thành việc nhịn ăn của mình. Tôi th c s
bướng bỉnh! Bằng không, mọi người không mang mọi thứ từ kiếp
này sang kiếp khác; khi một chương khép lại, nó được khép lại.
Nhưng ba ngày đó họ không thể nào xoay xở để cho cái gì vào
miệng tôi; tôi đơn giản bác bỏ nó. Nhưng sau ba ngày tôi vẫn hoàn
toàn ổn thoả và tất cả họ đều ngạc nhiên: "Sao nó từ chối ăn trong
ba ngày? Không bị ốm, không có vấn đề gì cả - và sau ba ngày nó
vẫn hoàn toàn bình thường." Điều đó vẫn còn là bí ẩn với họ. Nhưng
những điều này tôi không muốn nói tới vì với bạn tất cả điều đó chỉ
là giả thuyết, và không có cách nào để tôi chứng minh chúng một