Page 133 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 133

chưa  bao  giờ nghĩ  về điều  đó  như  là  dũng  cảm hay  sắc bén  hay
                thông minh.
                     Chỉ mãi về sau dần dần tôi mới trở nên nhận biết mọi người ngu

                xuẩn làm sao. Đó chỉ là suy nghĩ về sau; ban đầu tôi đã không nhận
                biết rằng tôi dũng cảm. Tôi cứ nghĩ mọi người phải như nhau. Chỉ về
                sau s  việc mới trở nên rõ ràng cho tôi rằng mọi người là không như
                nhau.
                     Khi tôi bắt đầu lớn lên tôi bắt đầu trở nên nhận biết về kiếp sống
                quá khứ của mình, và cái chết, và tôi nhớ lại dễ dàng tôi đã chết thế
                nào - không chỉ dễ dàng mà còn nhiệt tình nữa. Mối quan tâm của
                tôi phần nhiều vào việc biết cái không biết đang ở phía trước hơn là

                cái đã biết mà tôi đã thấy. Tôi chưa bao giờ nhìn lại sau. Và điều này
                đã là cách sống của cả đời tôi - không nhìn lại sau. Chẳng có ích gì.
                Bạn không thể đi lùi lại, nên sao phải phí thời gian? Tôi bao giờ cũng
                nhìn lên trước. Ngay cả vào điểm chết tôi cũng nhìn lên trước - và
                đó là điều đã làm cho tôi thấy rõ ràng tại sao tôi không có cái hãm

                vẫn ngăn cản những người khác làm mọi thứ.
                     Những cái hãm đó do nỗi sợ cái không biết của bạn tạo ra. Bạn
                đang  níu  bám  lấy  quá  khứ  và  bạn  sợ  đi  vào  cái  không  biết.  Bạn
                đang níu bám lấy cái đã biết, cái quen thuộc. Nó có thể đau đớn, nó
                có thể xấu xí, nhưng ít nhất bạn cũng biết nó. Bạn đã phát triển một
                loại tình bạn nào đó với nó.
                     Bạn sẽ ngạc nhiên, nhưng đây là kinh nghiệm của tôi về hàng

                nghìn người: rằng họ níu bám lấy khổ của mình bởi lẽ đơn giản là
                họ đã phát triển một loại tình bạn nào đó với khổ. Họ đã sống với nó
                lâu tới mức bây giờ rời bỏ nó sẽ gần giống như li dị.
                     Cũng điều đó là tình huống với hôn nhân và li dị. Đàn ông nghĩ ít
                nhất mười hai lần một ngày về li dị; đàn bà cũng nghĩ - nhưng bằng
                cách nào đó cả hai cứ xoay xở, sống cùng nhau bởi lẽ đơn giản là

                cả hai đều sợ cái không biết. Người đàn ông này xấu, thôi được,
                nhưng ai mà biết được người đàn ông khác? - anh ta có thể lại còn
                tệ hơn. Và ít nhất bạn cũng đã trở nên quen thuộc với cái xấu của
                người  đàn  ông  này,  cái  không  đáng  yêu,  và  bạn  có  thể  dung  thứ
                điều đó. Bạn đã dung thứ nó, bạn cũng đã trở nên dầy da rồi. Với
                người đàn ông mới, bạn chẳng bao giờ biết cả; bạn sẽ phải bắt đầu
                lại từ tay trắng. Cho nên mọi người cứ níu bám lấy cái đã biết.
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138