Page 130 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 130
thời gian. Ông thậm chí không biết thời gian là gì, ông không biết nó
ở đâu. Ông bắt lấy nó và chỉ cho cháu xem đi."
Tất cả những cách diễn đạt này rằng thời gian đang lướt nhanh
qua, đang trôi qua, đang mất đi, đều chỉ là một loại an ủi. Th c s là
bạn đang trôi qua - đang mòn mỏi từng khoảnh khắc. Và bạn nghĩ
chính thời gian mới trôi qua, cứ dường như bạn sẽ ở lại còn thời
gian thì trôi mất đi! Thời gian đang ở chính chỗ nó đang đấy; nó
không trôi qua. Đồng hồ tay và đồng hồ tường là sáng tạo của con
người để đo thời gian trôi qua, mà nó thì lại không trôi qua chút nào.
Ở Ấn Độ, ở Punjab, nếu bạn du hành ở Punjab đừng bao giờ hỏi
bất kì ai, "Mấy giờ rồi?" bởi vì nếu ngẫu nhiên lúc đó là mười hai giờ
thì bạn sẽ bị đánh và nếu bạn thoát mà còn sống thì đó sẽ là phép
màu. Điều đó chỉ là do một lí do rất triết học - nhưng khi triết học vào
tay của kẻ ngốc, đây là điều xảy ra.
Nanak, người sáng lập ra đạo Sikh, đã nói rằng khoảnh khắc của
samadhi, chứng ngộ, cũng giống như hai kim của đồng hồ chập lại
lúc mười hai giờ, nơi chúng không còn là hai nữa. Ông ấy chỉ lấy ví
dụ thôi - rằng trong khoảnh khắc của samadhi tính hai mặt của bản
thể bạn tan biến và bạn đi tới cái một. Cùng điều đó xảy ra trong cái
chết nữa. Ông ấy đã giải thích về sau rằng cùng điều đó xảy ra trong
cái chết: lại hai kim, vốn chuyển động tách rời, nay đi xích lại nhau
và dừng lại, trở thành một: bạn trở thành một với s tồn tại.
Cho nên ở Punjab, mười hai giờ đã trở thành biểu tượng của cái
chết. Cho nên nếu bạn hỏi bất kì một người sardarji nào, "Mấy giờ
rồi?" nếu ngẫu nhiên lúc đó là mười hai giờ, người đó đơn giản sẽ
bắt đầu đánh bạn, bởi vì điều đó có nghĩa là bạn đang trêu ngươi
người đó, và bạn đang nguyền rủa người đó bằng cái chết. Với ai đó
mặt dài ra, khổ, trong phiền não, ở Punjab họ sẽ nói, "Trên mặt anh
ta đó là mười hai giờ đồng hồ." Tôi đã thấy những người sardars
thay đổi đồng họ của mình một cách nhanh chóng: khi tới mười hai
giờ họ sẽ vặn nó lên nhanh năm phút. Họ sẽ không để cho nó đúng
mười hai giờ; điều đó làm tổn thương rằng đồng hồ riêng của họ
đang giở trò với họ. Mười hai giờ nhắc họ chỉ về khổ, buồn rầu, cái
chết; họ đã hoàn toàn quên mất về samadhi, điều Nanak th c s đã
cố gắng giải thích cho họ.
Khi một người chết đi - lúc mười hai giờ đối với người đó - người
đó níu bám lấy cuộc sống. Toàn thể cuộc sống của mình người đó