Page 172 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 172
mặt trời lặn; sau khi mặt trời lặn việc ăn là không được phép." Chốc
chốc ông lại bảo tôi ra xem mặt trời đã lặn hay chưa.
Ông làm cho cả gia đình khó chịu. Và họ không thể giận ông
được - ông là gia trưởng, người già nhất - nhưng họ giận tôi. Điều
đó dễ hơn. Họ nói, "Sao cháu cứ đi ra đi vào mãi để xem mặt trời đã
lặn hay chưa? Cái ông già kia làm cho cháu mê mẩn rồi, hoàn toàn
mê."
Tôi rất buồn bởi vì tôi chỉ bắt gặp cuốn sách Zorba người Hi Lạp,
khi ông tôi đã chết. Điều duy nhất mà tôi cảm thấy ở dàn thiêu đám
tang ông là ở chỗ ông sẽ thích nó nếu tôi dịch nó cho ông và đọc nó
cho ông. Tôi đã đọc nhiều sách cho ông. Ông không được giáo dục,
ông chỉ có thể viết chữ kí của mình, có thế thôi. Ông cũng không thể
đọc hay viết - nhưng ông lại rất t hào về điều đó.
Ông hay nói, "Điều tốt là bố của ông đã không buộc ông phải tới
trường, bằng không thì ông ấy đã làm hư hỏng cả ông. Những cuốn
sách này làm hư hỏng người ta nhiều thế." Ông sẽ nói với tôi, "Nhớ
lấy, bố cháu bị hư hỏng rồi, bác cháu bị hư hỏng rồi; họ liên tục đọc
các sách tôn giáo, kinh sách, và nó toàn là thứ rác rưởi. Khi họ đọc
thì ông sống; và cũng tốt là biết qua việc sống."
Ông hay bảo tôi, "Họ sẽ cho cháu vào đại học - họ sẽ không
nghe lời ông đâu. Và ông không thể có ích gì nhiều, bởi vì nếu bố
cháu và mẹ cháu cứ nhất quyết, họ sẽ cho cháu vào đại học. Nhưng
thận trọng, đừng bị lạc vào sách vở."
Ông thích thú những cái nhỏ bé. Tôi hỏi ông, "Mọi người đều tin
vào Thượng đế, sao ông không tin, Baba?" Tôi đã gọi ông là Baba;
đó là từ dành cho người ông ở Ấn Độ.
Ông nói, "Bởi vì ông không sợ."
Một câu trả lời rất đơn giản: "Sao ông lại phải sợ? Không có nhu
cầu sợ; ông chẳng làm điều gì sai, ông chẳng làm hại ai. Ông đã
sống cuộc sống của mình một cách vui vẻ. Nếu có Thượng đế nào,
và đôi khi ông gặp ngài, ngài không thể giận ông được. Ông sẽ giận
ngài: ‘Sao ông lại tạo ra thế giới này? - đây mà là loại thế giới à?' Tôi
không sợ đâu."
Khi ông sắp chết tôi lại hỏi ông, bởi vì các bác sĩ đều nói rằng
vấn đề chỉ là vài phút nữa thôi. Mạch của ông mất dần, tim ông đang
co lại, nhưng ông vẫn đầy ý thức. Tôi hỏi ông, "Baba, một câu hỏi..."