Page 168 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 168

Sigmund Freud không phải là người chứng ngộ - th c tế ông ấy
                là một người có chút ít gàn gàn, nhưng đôi khi người gàn dở cũng
                hát những bài ca hay. Đôi khi ông ấy có những ý tưởng có ý nghĩa.

                Chẳng hạn, ông ấy nghĩ ý tưởng này về đàn ông làm tình với đàn bà
                chẳng là gì ngoài nỗ l c đi vào bụng mẹ lần nữa. Có thể có điều gì
                đó trong nó. Người này dở hơi, ý tưởng này dường như khó nắm
                bắt hơn; nhưng ngay cả một người như Sigmund Freud là gàn dở
                ông ấy vẫn phải được lắng nghe rất chăm chú.
                     Tôi cảm thấy rằng có cái gì đó của chân lí trong điều đó: việc tìm
                kiếm bụng mẹ, cùng lối đi như người đó đã bước ra từ đó... Người
                đó không thể nào vào lại bụng mẹ kia, điều đó đúng. Thế thì người

                đó tạo ra đủ mọi loại vật; người đó bắt đầu làm ra hang động, nhà
                cửa, máy bay. Bạn thấy bên trong máy bay rồi đấy - cũng không có
                gì đáng ngạc nhiên nếu một ngày nào đó bạn thấy rằng trong máy
                bay người ta nổi trong bồn tắm nước nóng, có muối. Máy bay có thể
                cho bạn đích xác cùng tình huống, nhưng nó sẽ không cho s  thoả

                mãn.
                     Đứa trẻ đã không biết cái gì khác cả. Chúng ta cố gắng làm cho
                nó thành ấm cúng: chỉ ấn nút và cô chiêu đãi viên có đó. Chúng ta
                làm nó thành thoải mái nhất có thể được, nhưng chúng ta không thể
                làm nó thoải mái được như trong bụng mẹ. Bạn đã không cần ngay
                cả việc bấm nút. Thậm chí trước khi bạn đói bạn đã được cho ăn.
                Thậm chí trước khi bạn cần không khí, nó đã tới bạn. Bạn chẳng có

                trách nhiệm chút nào.
                     Cho nên đứa trẻ ra khỏi bụng mẹ, nếu nó cảm thấy điều đó chút
                nào, thì phải cảm thấy điều đó như cái chết. Nó không thể cảm thấy
                điều đó như việc sinh, điều đó là không thể được. Đó là ý tưởng của
                chúng ta - ý tưởng của những người đang đứng ngoài - chúng ta nói
                rằng đây là việc sinh.

                     Và  lần  thứ  hai,  lại  một  ngày  nào  đó,  sau  nỗ  l c  của  cả  đời...
                Người đó đã có khả năng làm cái gì đó - một ngôi nhà nhỏ, một gia
                đình, một nhóm bạn bè nhỏ, chút ít hơi ấm, một góc nhỏ đâu đó trên
                thế giới nơi người đó có thể thảnh thơi và là chính mình, nơi người
                đó được chấp nhận. Khó khăn - cuộc vật lộn cả đời, và bỗng nhiên,
                một ngày nào đó, người đó lại thấy mình đang bị tống ra.
                     Bác sĩ đã lại tới - và đây là người đã đánh người đó! Nhưng lần

                đó  là  bắt  đầu  việc  thở;  lần  này,  như  chúng  ta  biết  tới...  Bây  giờ
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173