Page 173 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 173

Ông  mở  mắt  ra  và  nói,  "Ông  biết  câu  hỏi  của  cháu:  sao  ông
                không tin vào Thượng đế? Ông đã biết rằng cháu sẽ hỏi câu hỏi này
                khi ông chết. Cháu có cho rằng cái chết sẽ làm ông sợ không? Ông

                đã sống vui vẻ thế và đầy đủ thế, chẳng có tiếc nuối rằng ông chết.
                     "Ông sẽ làm gì khác vào ngày mai? Ông đã làm nó tất cả rồi,
                chẳng còn lại cái gì. Và nếu mạch của ông có chậm dần lại và nhịp
                đập tim ông chậm lại, ông nghĩ mọi thứ sẽ hoàn toàn tốt, bởi vì ông
                cảm thấy rất an bình, rất bình thản, rất im lặng. Dù ông chết hoàn
                toàn hay sống, ông không thể nói ngay bây giờ được. Nhưng một
                điều cháu nên nhớ: ông không sợ."
                     Ông bảo tôi, “Khoảnh khắc ông nghĩ tới việc vứt bỏ Thượng đế,

                nỗi sợ trào lên.” Đó là chỉ dẫn đơn giản rằng với tảng đá của ý tưởng
                về Thượng đế, bạn đang kìm nén nỗi sợ; cho nên khoảnh khắc bạn
                loại bỏ tảng đá đó đi, nỗi sợ trào lên.
                     Nếu nỗi sợ trào lên, điều đó có nghĩa là bạn phải đối diện với nó;
                không  có  cách  nào  để  giúp  bạn  che  đậy  nó  bằng  ý  tưởng  về

                Thượng đế. Bạn không thể có tin tưởng lần nữa, cái đó bị phá hu
                rồi. Bạn không thể có tin tưởng vào Thượng đế, bởi vì hoài nghi là
                th c tại, và tin tưởng là hư cấu. Và không hư cấu nào có thể đứng
                được trước s  kiện. Bây giờ, Thượng đế đang còn là giả thuyết cho
                bạn;  lời  cầu  nguyện  của  bạn  sẽ  vô  dụng.  Bạn  sẽ  biết  nó  là  giả
                thuyết, bạn không thể quên được rằng nó là giả thuyết.
                     Một khi bạn đã nghe thấy chân lí, không thể quên được nó. Đó là

                một trong những phẩm chất của chân lí, rằng bạn không cần nhớ
                nó. Dối trá phải được liên tục nhớ tới; bạn có thể quên. Người quen
                với dối trá cần kí ức tốt hơn người quen với chân lí, bởi vì người
                th c không cần kí ức. Nếu bạn chỉ nói chân lí thì không cần nhớ.
                Nhưng nếu bạn đang nói lời dối trá, thế thì bạn phải liên tục ghi nhớ
                bởi vì bạn đã nói lời dối trá cho người này, lời dối trá khác cho người

                khác, cái gì đó khác cho ai đó khác. Với người bạn đã nói điều gì
                bạn phải phân loại trong tâm trí mình và giữ nó đấy. Và bất kì khi
                nào câu hỏi nảy sinh về lời nói dối bạn lại phải nói dối lần nữa, cho
                nên nó thành chuỗi. Dối trá không tin vào kiểm soát sinh đẻ.
                     Chân lí là độc thân, nó không có con chút nào; nó th c tế là vô
                hôn nhân.
                     Một khi bạn đã hiểu rằng Thượng đế không là gì ngoài giả thuyết

                được bịa ra bởi các tu sĩ, các chính trị gia, giới quyền l c, các nhà
   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178