Page 169 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 169

chúng ta ở bờ bên này, chúng ta không biết bờ bên kia. Bờ bên kia
                bị bỏ lại cho tưởng tượng; đó là lí do tại sao cõi trời và địa ngục... và
                mọi loại tưởng tượng đã thành lung tung.

                     Chúng  ta  ở  bờ  bên  này  và  người  này  sắp  chết.  Với  chúng  ta
                người đó sắp chết; có lẽ người đó lại sắp được sinh ra. Nhưng điều
                đó chỉ người đó biết, và người đó không thể quay lại mà bảo chúng
                ta, "Đừng lo; tôi không chết đâu, tôi vẫn còn sống." Người đó không
                thể quay lại vào bụng mẹ của mình để có thoáng nhìn cuối cùng và
                nói lời tạm biệt với mọi người, mà người đó cũng không thể quay lại
                bây giờ, mở mắt ra và nói lời tạm biệt với tất cả các bạn, và nói,
                "Đừng lo nghĩ. Tôi không chết đâu, tôi đang được sinh ra."

                     Ý tưởng của người Hindu về tái sinh không là gì ngoài s  phóng
                chiếu của việc sinh thông thường. Với bụng mẹ - nếu bụng mẹ nghĩ
                - đứa trẻ là chết. Với đứa trẻ - nếu nó nghĩ - đó là việc chết. Nhưng
                nó được sinh ra; đấy không phải là việc chết, đấy là việc sinh. Người
                Hindu đã phóng chiếu cùng ý tưởng này về cái chết. Từ phía bên

                này điều đó có vẻ như người đó đang chết, nhưng từ phía bên kia...
                Nhưng phía bên kia là tưởng tượng của chúng ta; chúng ta có thể
                làm nó như chúng ta muốn nó.
                     Mọi  tôn  giáo  đều  làm  cho  phía  bên  kia  thành  con  đường  khó
                khăn bởi vì mọi xã hội và mọi nền văn hoá đều tuỳ thuộc vào địa lí
                khác nhau, lịch sử khác nhau. Chẳng hạn: người Tây Tạng không
                thể nghĩ về cõi bên kia lạnh được - ngay cả lạnh cũng là đáng sợ,

                lạnh là không thể được. Người Tây Tạng nghĩ rằng người chết ấm,
                trong một thế giới mới bao giờ cũng ấm.
                     Người Ấn Độ không thể nghĩ được rằng nơi đó bao giờ cũng ấm.
                Ngay cả nóng trong bốn tháng ở Ấn Độ cũng là quá nhiều, nhưng
                đối với vĩnh hằng mà vẫn còn ấm - bạn sẽ bị nấu chín! Họ không có
                ý tưởng gì về điều hoà nhiệt độ, nhưng cách người Hindus mô tả

                thiên đường của mình, nơi đó gần như được điều hoà nhiệt độ - bao
                giờ cũng có khí mát, không nóng không lạnh, nhưng mát mẻ. Trời
                bao giờ cũng mùa xuân, mùa xuân Ấn Độ - tất cả hoa đều nở, gió
                đầy hương thơm, chim chóc hót véo von, mọi thứ đều sống động;
                nhưng không có khí ấm, chỉ khí mát. Điều đó họ nhắc nhở chúng ta
                lặp đi lặp lại: khí mát tiếp tục chảy.
                     Đây  là  tâm  trí  của  bạn  đang  phóng  chiếu  ý  tưởng  này;  bằng

                không, với người Tây Tạng hay với người Ấn Độ hay với người Mô
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174