Page 170 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 170

ha mét giáo, điều đó không thể khác được. Người Mô ha mét giáo
                không thể nghĩ được rằng thế giới khác lại sẽ là sa mạc - người đó
                đã chịu đ ng nhiều thế ở sa mạc A rập. Thế giới bên kia là ốc đảo -

                ốc đảo khắp nơi. Không phải là sau hàng trăm dặm đường bạn mới
                tìm thấy một ốc đảo nhỏ với chút nước và vài cái cây, không - toàn
                ốc đảo ở khắp mọi nơi, và sa mạc không có ở đâu cả.
                     Chúng ta phóng chiếu, nhưng với người đang sắp chết đấy lại là
                cùng quá trình mà người đó đã có lần kinh nghiệm. Một s  kiện nổi
                tiếng là vào thời điểm chết, nếu một người không trở nên vô ý thức,
                không rơi vào cơn mê, người đó bắt đầu nhớ lại toàn thể vòng đời
                của mình. Người đó cứ đi lùi về khoảnh khắc đầu tiên của cuộc đời

                mình khi người đó được sinh ra. Dường như có ý nghĩa là khi người
                đó rời khỏi thế giới này người đó có thể có cái nhìn về tất cả những
                điều đã xảy ra. Chỉ trong vài giây toàn thể lịch chuyển động qua, cứ
                dường như nó chuyển động trong cuốn phim của bạn.
                     Lịch đó cứ diễn ra, bởi vì trong cuốn phim hai giờ họ phải bao

                quát nhiều năm... nếu lịch này diễn ra theo nhịp độ thông thường,
                bạn sẽ ngồi trong rạp chiếu phim trong hai năm; ai sẽ có khả năng
                đảm đương được điều đó? Không, lịch này cứ diễn ra, ngày tháng
                cứ thay đổi, nhanh chóng. Nó thậm chí còn trôi nhanh hơn vào lúc
                chết. Trong một khoảnh khắc toàn thể cuộc sống chớp loé lên, và
                dừng lại vào khoảnh khắc đầu tiên. Nó là cùng quá trình đang xảy ra
                lại - cuộc sống đã đi xong một vòng tròn.

                     Tại sao tôi lại muốn bạn nhớ điều này? - bởi vì Thượng đế của
                bạn không là gì ngoài nỗi sợ của ngày đầu tiên của bạn, điều cứ
                diễn ra mãi cho tới khoảnh khắc cuối cùng, trở nên ngày một lớn
                hơn. Đó là lí do tại sao khi một người còn trẻ người đó có thể là kẻ
                vô thần, người đó có thể đảm đương là vậy, nhưng khi người đó già
                hơn thì việc là kẻ vô thần trở thành khó khăn chút ít. Nếu, khi người

                đó lại gần nấm mồ của mình, một chân đặt vào nấm mồ, bạn hỏi
                người đó, "Ông vẫn là người vô thần chứ?" người đó sẽ nói, "Tôi
                đang có ý nghĩ thứ hai" - bởi vì sợ... cái gì sẽ xảy ra? Toàn thể thế
                giới của người đó đang biến mất.
                     Ông tôi không phải là người tôn giáo, không chút nào. Ông ấy
                gần với Zorba người Hi Lạp: ăn, uống và vui vẻ; không có thế giới
                khác, tất cả những cái này đều vô nghĩa. Bố tôi là người rất tôn giáo;

                có lẽ đấy là vì ông tôi - s  phản ứng, khác biệt thế hệ. Nhưng đấy
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175