Page 171 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 171

chỉ là s  lộn ngược trong gia đình tôi: ông tôi là người vô thần và có
                lẽ bởi vì chủ nghĩa vô thần của ông mà bố tôi biến thành người hữu
                thần. Và bất kì khi nào bố tôi đi đền thờ, ông tôi đều cười và ông nói,

                "Lại thế rồi! Đi nữa đi, lãng phí cả đời mình trước những cái tượng
                ngu xuẩn kia!"
                     Tôi yêu Zorba bởi nhiều lí do; một trong các lí do là ở chỗ trong
                Zorba  tôi tìm thấy lại  ông  tôi. Ông thích đồ  ăn  nhiều  tới mức  ông
                thường  không  tin  cậy  vào  bất  kì  ai;  ông  sẽ  t   mình  chuẩn  bị  nó.
                Trong đời mình tôi đã từng là khách trong hàng nghìn gia đình ở Ấn
                Độ,  nhưng  tôi  chưa  bao  giờ  nếm  cái  gì  ngon  như  qua  việc  nấu
                nướng của ông tôi. Và ông tôi lại thích nấu nhiều tới mức mọi tuần

                đều  có  một  bữa  tiệc  cho  tất  cả  các  bạn  bè  của  ông  -  và  ông  sẽ
                chuẩn bị cả ngày.
                     Mẹ tôi và cô tôi và người phục vụ và người nấu bếp - mọi người
                đều bị tống khỏi bếp. Khi ông tôi nấu nướng, không ai được quấy
                rầy ông. Nhưng ông lại rất thân thiện với tôi; ông cho phép tôi quan

                sát và ông nói, "Học đi, đừng lệ thuộc vào người khác. Chỉ cháu mới
                biết vị giác của mình. Ai khác có thể biết nó được?"
                     Tôi nói, "Điều đó ở ngoài cháu rồi; cháu quá lười, nhưng cháu có
                thể quan sát. Cả ngày nấu nướng sao? - cháu không thể làm được
                điều đó đâu." Cho nên tôi đã chẳng học gì cả, nhưng chính quan sát
                lại là niềm vui - cách ông làm việc, gần giống như nhà điêu khắc hay
                nhạc sĩ hay hoạ sĩ. Nấu nướng không chỉ là nấu nướng, nó là nghệ

                thuật đối với ông. Và nếu cái gì chỉ đạt chút ít dưới tiêu chuẩn của
                ông, ông sẽ ném nó đi ngay lập tức. Ông sẽ nấu lại nó... và tôi sẽ
                nói, "Nhưng nó hoàn toàn được cơ mà."
                     Ông  sẽ  nói,  "Cháu  biết  nó  không  hoàn  hảo,  nó  chỉ  được  thôi.
                Nhưng ông là người cầu toàn. Chừng nào nó còn chưa đạt chuẩn
                của ông, ông sẽ không đưa nó cho bất kì ai đâu. Ông yêu thích thức

                ăn của mình."
                     Ông hay làm nhiều loại đồ uống... và bất kì cái gì ông làm, cả gia
                đình cũng đều chống lại ông, họ nói rằng ông chỉ là người gây phiền
                nhiễu. Ông sẽ không cho phép bất kì ai vào bếp, và buổi tối ông tụ
                tập tất cả những người vô thần trong thị trấn. Và chỉ để thách thức
                người Jaina giáo, ông sẽ đợi cho tới lúc mặt trời lặn. Ông sẽ không
                ăn trước khi mặt trời lặn bởi vì người Jaina giáo nói, "Ăn trước lúc
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176