Page 165 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 165
Và câu hỏi cuối cùng: Nỗi sợ về Thượng đế
Ý tưởng về một Thượng đế con người theo dõi chúng ta, cho dù
là một giả thuyết, lại không có ích theo bất kì cách nào sao? - bởi vì
chính ý tưởng vứt bỏ đi ý tưởng về Thượng đế làm cho tôi sợ hãi vô
cùng.
Sao bạn lại cảm thấy sợ hãi về việc vứt bỏ ý tưởng về Thượng
đế? Chắc chắn ý tưởng về Thượng đế bằng cách nào đó đang ngăn
cản bạn khỏi sợ. Cho nên khoảnh khắc bạn vứt bỏ nó, bạn bắt đầu
cảm thấy sợ. Đó là một loại bảo vệ tâm lí, đó chính là nó là gì.
Đứa trẻ nhất định sợ hãi. Trong bụng mẹ nó không sợ. Tôi chưa
từng nghe nói rằng bất kì đứa trẻ nào trong bụng mẹ lại nghĩ tới việc
đi tới giáo đường hay nhà thờ hay đọc Kinh Thánh hay Koran hay
Gita; hay thậm chí bận tâm về liệu Thượng đế có hay không. Tôi
không thể quan niệm được bất kì cách nào rằng đứa trẻ trong bụng
mẹ quan tâm tới Thượng đế, tới quỉ, tới cõi trời, tới địa ngục. Để làm
gì? Nó đã trong thiên đường rồi. Mọi s không thể tốt hơn chúng
đang đấy.
Nó hoàn toàn được bảo vệ trong ngôi nhà ấm cúng, ấm áp, nổi
trong các hoá chất nuôi dưỡng. Và bạn sẽ ngạc nhiên - trong chín
tháng đó đứa trẻ lớn lên nhiều hơn nó sẽ lớn trong chín năm, theo tỉ
lệ. Trong chín tháng nó du hành qua cuộc hành trình dài thế; từ chỗ
gần như không là gì nó trở thành một sinh linh. Trong chín tháng nó
trải qua hàng triệu năm tiến hoá, từ chính sinh linh ban đầu cho tới
nay. Nó trải qua tất cả các pha.
Và cuộc sống tuyệt đối an toàn: không cần làm việc gì, không sợ
chết đói, đói; mọi thứ đều được thân thể người mẹ làm. Sống chín
tháng trong bụng mẹ trong tuyệt đối an ninh tạo ra vấn đề mà đã
sinh ra cái gọi là tôn giáo của bạn.
Khi đứa trẻ ra khỏi bụng mẹ, điều đầu tiên xảy ra cho nó là nỗi
sợ.
Điều đó là hiển nhiên. Nhà nó bị mất, an ninh của nó bị mất. Hơi
ấm của nó, mọi thứ bao quanh nó, tất cả những điều nó đã biết như
thế giới của mình hoàn toàn bị mất, và nó bị ném vào một thế giới kì
lạ, mà nó chẳng biết gì cả. Nó phải bắt đầu việc thở riêng của mình.