Page 30 - Ca Mau dat va nguoi
P. 30
RẮN HỒ ĐẤT HÓA RồNG
I
Tuổi gần sáu mươi, còn gân guô"c, sức lực nên
trông ông khỏe mạnh.
Trong chuyến trở về thăm quê sau ngày đất nước
mới vừa giải phóng, tôi được gặp ông giữa bối cảnh
xóm làng đoàn tụ.
- DưỢng Tám, chắc bây giờ dưỢng còn khỏe lắm?
Bắt chặt tay dượng, tôi hỏi. Vì là dưỢng rể, chồng
của người dì thứ Tám bà con với má tôi nên tôi gọi
ông bằng dưỢng Tám. Còn đôi với bà con xóm giềng
thân thuộc trong ấp Rạch Lăng thì người ta gọi dưỢng
bằng cái tên Tám Ảnh Rắn Hổ.
Thời còn niên thiếu ở quê, hàng ngày tôi thường
thấy ông luôn để lưng trần, áo bà ba vải hột dền vắt
vai và mặc cái quần cụt lỡ xuông quá đầu gôì đi đâu
đó ngoài đường, hoặc khi ngồi đàm đạo cách bắt rắn,
bắt chồn với mấy ông bạn già trong xóm. Không hiểu
nguyên do nào, hồi còn nhỏ ở quê, tôi hay lẻo đẻo đi
theo dượng Tám, có lẽ là tôi mê cái nghề bắt rắn hổ
của dượng chăng? DưỢng cũng thương tôi lắm. Mỗi
lần theo dưỢng lội đồng, lội bãi bắt rắn, khi tìm thấy
hang rắn, hay lúc đâm mũi chĩa trúng rắn, dưỢng đều
chỉ dẫn cho tôi. Lần hồi tôi cũng hiểu đưỢc đôi điều...
28 Phan Anh Tuấn