Page 33 - Ca Mau dat va nguoi
P. 33
ở mọi nơi trong các vườn hoang, rừng rậm kia đều là
“tài sản” của ổng, có sẵn cho ổng”. Rồi nghĩ đi nghĩ
lại, tôi thấy lời dưỢng Tám nói có lý. Bởi chính ông
không tin vào tài nghệ bắt rắn của ông thì còn ai tin?
Ống nổi danh cũng xuất phát từ “nghề” bắt rắn hổ
qua mấy chục năm rồi mà. Không còn hoài nghi, do
dự gì nữa, tôi bước đến gần dượng Tám, khẽ nói:
- Qua chiến tranh, xóm ấp mình xơ xác quá vì
bom đạn giặc đã cày xới. sẵn đây, dượng cho tôi theo
cùng đi bắt rắn để thăm lại xóm làng mình.
DưỢng Tám đứng quay mặt lại nhìn tôi như dò
xét. DưỢng cười và gật đầu. Bằng động tác thuần thục,
dưỢng đưa tay quơ gọp cùng lúc cả chỉa, dá, cây dao
mác lưỡi bén ngót đưa lên vai, đi trước. Tôi theo sau.
Trưa. Trời chang chang nắng. Mặt ruộng nứt nẻ. Ao
đìa nằm phơi đáy. Đây đó, khói đô"t đồng bốc lên lượn
lờ khắp xóm làng. Mùi khói rơm rạ đã làm tôi ngây
say... DưỢng Tám như quen rồi với mùi khói đó, mùi
khói từng trôi theo cuộc đời nông dân lam lũ ruộng
vườn của dưỢng, nên dượng không còn lạ gì, cứ lầm
lũi bước tới dòm ngó như dán mắt vào từng bờ tre, mô
đấl, liếp dừa...
DưỢng cứ bước đi với đôi mắt nheo nheo chăm
chỉ như người ngắm cảnh, xem cây. Có điều lạ, không
giông như lúc ngồi ở nhà, từ nãy đến giờ không nghe
dượng nói, cũng không thấy dưỢng hút thuôc, cứ lặng
lẽ đi hướng dưới gió men theo các mương ráng, bờ
Ký ức rừng đước 31