Page 34 - Ca Mau dat va nguoi
P. 34
liếp đầy cây hoang, cỏ dại. Mọi động tác, cử chỉ của
dưỢng đã làm tôi chú ý. Tôi như lắng lại từng kỷ niệm
buồn vui thuở còn trẻ nhỏ năm nào đôì với đất quê.
Gần hai mươi năm xa cách, giặc giã, chiến tranh đâu
ngờ tôi, dưỢng còn sông. Để hôm nay tôi về đưỢc gặp
lại ba má tôi, gặp lại bao người ruột thịt quê hương
trong ngày đoàn tụ, đất nước vừa mới giải phóng. Lại
đưỢc lội đồng, đi trong ô rô, cỏ sậy cùng dưỢng Tám
bắt rắn. Hạnh phúc lớn nhâ't là đưỢc sông những giây
phút dân dã chốn quê.
- Nè, mầy làm cái gì bước thơ thẩn như người
mất hồn. Có sỢ rắn hổ cắn thì đừng có lội theo. Bước
ngay xuông mương, tránh ra xa đi, rắn hổ dưới chân
đo!
Bất ngờ có tiếng của dưỢng Tám. DưỢng nói mà
đôi mắt như nhỏ lại, ném cái nhìn hun hút vào trong
hang. Thoạt cái, tôi đã bước thụt lùi ra xa. Đã vậy, tôi
còn rán cất tiếng:
- Gặp rắn rồi hả dưỢng? Có gì dưỢng kêu tôi tiếp!
Như không nghe tiếng tôi nói, dưỢng khom người
tới cầm dao chặt dọn cây cỏ thành một khoảng đất
trông bằng cái nia giê lúa trên bờ sậy. DưỢng đưa tay
ngoắt tôi tới gần, và chỉ:
- Đây là hang cái, còn mấy hang kia là ngách.
Tao đã ém hang lại hết rồi. Con rắn hổ này bự, coi
đây...
32 Phan Anh Tuấn