Page 32 - Ca Mau dat va nguoi
P. 32
Thoạt nghe, tôi mắc thèm nhưng chưa mấy tin
nên hỏi lại:
- Bộ dưỢng bắt đưỢc rắn hổ rồi hả? Rắn bự lắm
hả dưỢng?
Nghe tôi hỏi dồn tới, dượng Tám ngồi xếp bằng
hai chân trên bộ ván, cười khà. Dượng vốn thật thà, vui
tính. Lâu ngày gặp lại, nét sinh hoạt cũng như cá tính
của dưỢng Tám gần như không thay đổi mấy. vẫn mình
trần, áo bà ba vắt vai, để lộ da lưng đen bóng; và mỗi
khi ngồi phì phà điếu thuôc gò, dưỢng Tám thích nhấm
nháp thêm ngụm trà nóng, loại trà hiệu Thái Đức.
- Đâu có mậy! Dượng Tám kẹp điếu thuôc gò
vân bằng lá vông khô xuống hai đầu ngón tay, cất
tiếng nói như diễn giải: Tao rũ mầy chịu ở lại tao mới
đi bắt. Rắn hổ đất tao “rộng” sẩn ngoài bờ, ngoài sậy,
cỏ. Nó là thứ rắn độc, tao đâu bắt trước đem vô nhà
làm gì, muôn ăn lúc nào chẳng có.
Nói xong, dượng Tám bước xuông đất. Một tay
vịn lên bẹ cửa, tay kia dượng quăng bỏ ra sân tàn thuôc
gò sau khi hít một hơi dài thỏa mãn. Phút thư thả rãnh
rỗi của dưỢng thường là vậy, đơn giản lắm. Nhưng
với đôi chân mày đen rậm nổi cộm dưới vầng trán hơi
nhô càng lộ vẻ cương trực, tự tin ở dưỢng - một người
nông dân từng “một tấc không đi, một ly không rời”
đôi với bọn giặc Mỹ-nguỵ. Nhìn dưỢng, tôi thầm nghĩ
bụng: “Ong già này tay tổ thiệt. Ong làm như rắn hổ
30 Phan Anh Tuấn