Page 35 - Ca Mau dat va nguoi
P. 35
DưỢng Tám bỏ lửng câu nói. Tay dượng cầm \ấy
cán chĩa. DưỢng ấn từng mũi chĩa xuông đất Chỉ đến
mũi thứ năm, thứ sáu gì đó, cán chĩa như bị lệch, xoay
chuyển. DưỢng Tám cầm chặt lại đầu cán chĩa, ân
mạnh tay hơn giữ cho mũi chĩa khỏi tuột. Từ đâu trong
hang có tiếng “khù, khù” của rắn hổ âm âm dội ra.
- Đâm trúng nó rồi. Quả quyết là rắn hổ cái. Làm
sao con rắn chạy khỏi tay tao đưỢc.
DưỢng Tám tuôn ra câu nói như phán quyết. Một
tay cầm c ín chĩa, tay kia dưỢng Tám cầm dá sắn đào
từng cục đâ"t cho đến khi thành một lỗ tròn sâu xuô"ng
hơn 3 tấc. Con rắn hổ đã lòi lưng, da đen móc. Nó
đang uô"n mình vặn vẹp mũi chĩa. Nhưng rồi con rắn
chưa kịp cất đầu phùng “bàn nạo” đã bị dưỢng Tám
chấn ngay lưỡi dá vào đầu. Con rắn bị dưỢng Tám cắt
cổ ngay sau đó.
- Thôi, tao trả cái đầu mầy lại hang cho mầy.
Mong mầy hóa kiếp để đưỢc thăng tiến, hóa rồng.
Đừng “đầu thai” rắn hổ nữa, khổ lắm.
DưỢng Tám vừa lấp lại lỗ đất chôn đầu rắn, vừa
nói vói theo từng dá đất đang lấp xuống. Tôi không
tin điều dưỢng tám mong ước cho rắn, nhưng tôi hiểu
sự thánh thiện trong con người của dưỢng - cái tâm
của người nông dân lam lũ quê tôi.
Ký ức rừng đước 33