Page 251 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 251
”Nghĩ ư?” chàng trai đáp. “Cầu trời phù hộ cho ngài, tôi biết, thưa ngài.”
Đô đốc không giữ chân anh ta thêm nữa. Ông chào anh ta rồi đi tiếp.
Ông không thể nói gì được nữa. Ông rất hài lòng. Tất cả đều tốt đẹp. Vậy là
chiếc áo khoác thần kỳ đã không chơi xỏ ông. “Những bước trèo lên con
dốc” của Mike đã khởi đầu tốt đẹp. Ông phát hiện ra mình đang ở đầu kia
của phố Jermyn, trong dòng xe cộ của phố Haymarket. Ông già mặc áo
choàng rộng đã biến mất. Nhưng không, ông ta kia rồi, Già B. đang đứng
cách ông một quãng ở mé đối diện của con đường, cạnh cửa sổ của một
tiệm bán tranh khắc. Ông ta đang nói chuyện với cậu bé đứng bên cạnh –
chỉ trỏ, ra hiệu, chòm râu rậm của ông ta đong đưa. Và Mike đang lắng
nghe, nhìn chăm chú, tiếp nhận. Đô đốc Rumbold quay gót. Ông chưa bao
giờ tự nhận là hiểu biết nhiều về những bức tranh. Vậy thì vì sao lúc này
ông đột nhiên cảm thấy chán chường và phiền muộn? Ông cũng mệt nhoài
nữa, và rất khát nước. Gần như ông thấy nhớ cái áo khoác của mình.
https://thuviensach.vn