Page 250 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 250

Mike và ông già lúc này đang ở gần trong tầm mắt đến mức đô đốc có
                 thời giờ để dừng lại và trò chuyện với một viên cảnh sát.


                    “Chào anh cảnh sát,” ông nói. “Nếu như anh tình cờ biết được tên ông
                 già đội nón đang đi cùng với cậu bé ở đằng kia, anh có thể cho tôi biết hay

                 không?”

                    Viên cảnh sát nhìn kỹ hai người.


                    “Ồ, thưa ông,” cuối cùng anh ta nói, “thật sự tôi có gặp ông ấy ở đâu đó
                 dù tôi không thể nói chính xác là ở đâu. Thậm chí tôi còn được người ta nói

                 cho biết ông ta là ai. Nhưng tôi không thể nhớ ra, tôi ước gì có thể nhớ ra,

                 thưa ông. Trông ông ta có vẻ đáng để bỏ công nhớ ra.” Đô đốc Rumbold
                 cám ơn viên cảnh sát rồi vội vàng đi tiếp.


                    Ngay vào lúc một lần nữa ông nhìn thấy lại hai người bọn họ, một chàng
                 trai  trẻ  tóc  dài  mặc  một  chiếc  áo  choàng  không  tay  sẫm  màu  vừa  bước

                 ngang  qua  họ.  Chàng  trai  này  cũng  đội  một  cái  nón  chóp  cao  màu  đen.

                 Ngay khi bước qua, trong phạm vi phép lịch sự cho phép, anh ta không chỉ
                 đứng sững lại mà còn nhìn chăm chú theo hai người cho tới khi đô đốc

                 Rumbold bước tới chỗ anh ta. Vị đô đốc liếc nhìn anh ta.

                    “Xin thứ lỗi cho tôi, thưa anh,” ông nói, nhưng nếu tôi không lầm, anh

                 cũng chú ý tới ông cụ ở đằng kia không kém gì tôi. Một nhân vật rất ấn
                 tượng! Anh có thể cho tôi biết tên của ông ta hay không?”


                    “Tên của ông ta sao, thưa ngài,” chàng trai kêu lên. “Ôi trời! sao, đó là
                 ngài B. Cái ngài B. kỳ quặc, điên khùng nhất trên quần đảo Anh. Nhưng

                 đừng hiểu lầm thưa ngài. Ông cụ đó rất am tường về tranh và hội họa. Ông

                 ta là một bậc thầy. Hãy chờ cho tới khi ông ta chết, chỉ có thế. Khi đó toàn
                 thế giới sẽ nhắc tới ông ta.”


                    “Anh đừng nói thế!” đô đốc kêu lên. “Một bậc thầy! Hội họa! Hử? Rất
                 cám ơn anh, rất cám ơn. Và anh có nghĩ rằng ông ta đã nhận ra ở cậu bé đó

                 một cái gì đó – ý tôi là thấy ở nó những điều hứa hẹn – vâng, rằng nó đang
                 trên con đường may mắn.”








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255