Page 248 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 248

theo khe hở giữa hai phiến đá; và những mẩu phấn trông như những viên
                 cuội có màu.


                    Mike tiếp tục làm việc, lúc bôi xóa, lúc thêm vào, và vị đô đốc có thể dõi
                 theo mỗi sắc màu, mỗi nét phấn. Cuối cùng, như thể đã hài lòng, thằng bé

                 đứng lên và kiểm tra lại điều nó đã thực hiện. Khi nhìn xuống, dường như

                 nó rũ người và co quắp lại. Và không có gì đáng ngạc nhiên khi vị đô đốc
                 gần như muốn khóc òa lên. Bức tranh đã bị phá hỏng. Vẫn con tàu, vẫn

                 biển cả, vẫn bầu trời, nhưng toàn bộ ánh sáng và không khí, sự lãng mạn,

                 sự kỳ diệu đâu rồi? Bức tranh đâu rồi?

                    Vị đô đốc cảm thấy bế tắc vô phương kế. Ngày đang trôi qua. Ông bắt

                 đầu nghĩ rằng lòng tốt của mình đã hủy hoại cậu bé mãi mãi. Ông ngồi lại
                 xuống ghế và hoàn toàn không biết phải làm gì kế tiếp. Có một điều chắc

                 chắn. Đó là ông phải đi xuống đó ngay để nói với cậu bé một lời – an ủi nó,
                 động viên nó. Ông phải cho nó một bữa ăn ngon, nhồi vào bụng nó ít thịt

                 bò và – có lẽ thế - lấy lại chiếc áo khoác. Nó chẳng là gì khác hơn một sự

                 lừa dối và thất bại. Ông phải lấy lại chiếc áo khoác, rồi mọi chuyện sẽ qua
                 đi.


                    Ông khom người về trước để đứng lên, đồng thời thả cái nhìn thất vọng
                 cuối cùng xuống phía đối diện của con đường. Và ông dừng lại. Tiết trời

                 vẫn đẹp. Những màu sắc đầu tiên của buổi xế chiều bắt đầu trải xuống bầu
                 trời London – những tia nắng vàng nhạt, óng ánh và đỏ thắm đang rọi sáng

                 những vách nhà, tràn xuống phố xá. Và Mike không còn đơn độc nữa. Nó

                 vẫn đang ngồi xổm bên dưới bức tường và bất động như thể được chạm ra
                 từ một mảnh gỗ mun, nhưng cách nó chừng một bước chân là một ông già

                 trông có vẻ khác thường đang đứng, trên người khoác một cái áo choàng

                 Ulster [37]  màu cà-ri. Ông già này có một chòm râu và đội một cái nón chóp
                 cao  màu  đen  có  vành  rộng.  Bên  dưới  cánh  tay  ông  khoác  một  cây  dù,

                 không sạch sẽ bằng nhưng trông còn ghê gớm hơn cả cây dù của đô đốc.

                    Ông ta không chỉ nhìn, ông ta đang chăm chú thả hồn vào những bức

                 tranh. Ông lần lượt khom người trên từng bức, dành cho mỗi bức ít nhất từ







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252   253