Page 244 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 244

mẩu bánh “ngạch cửa” - một mảnh giẻ lau lớn, rồi vội vã bước tới cái vòi
                 nước hình đầu báo đang chảy ri rỉ cách đó chừng hai mươi mét. Nó nhúng

                 thật ướt mảnh giẻ, quay lại chỗ mấy bức tranh và trong nháy mắt lau sạch

                 toàn bộ tất cả. Trên những phiến đá lát đường đã từng mất đi màu xám bình
                 thường không còn sót lại gì ngoài những vệt mờ nhạt màu hồng và vàng, và

                 trong vòng ba phút sau những vệt này cũng bị nước rửa sạch.

                    Khi nó đã hoàn tất cuộc phá hủy này, và bầu không khí ấm áp ban mai đã

                 hong khô mặt đường trở lại, nó quỳ xuống và bắt đầu vẽ. Dường như nó đã

                 quên bẵng đi vị đô đốc già, chiếc áo khoác Trung Hoa và mọi điều đã diễn
                 ra vào buổi sáng hôm đó. Dường như nó hoàn toàn không nhận biết gì về

                 những người qua lại, những tia nắng mặt trời lỗ chỗ, những tiếng lanh canh
                 ồn ào của con phố, thậm chí ngay cả việc nó là ai, đang ở đâu và đang làm

                 gì. Gầy gò và mê mải, nó ngồi xổm ở đó, co mình lại bên dưới bức tường,

                 và làm việc.

                    Khi theo dõi nó, đô đốc Rumbold kinh ngạc với tốc độ mọi thứ đang xuất

                 hiện trên những phiến đá lát đường. Như thể bằng ma thuật, trước mắt ông
                 hiện ra một con tàu với đầy đủ mọi thứ cột buồm, dây và buồm, đang nổi

                 trên mặt nước xanh lơ như một con chim thiên nga. Những cột buồm chọc
                 thẳng  lên  bầu  trời,  những  cánh  buồm  căng  phồng  như  những  đám  bông

                 tuyết, và từ những lỗ đặt nòng súng thò ra những cái nòng đại bác bằng kim

                 loại. Không phải là sự giống hệt của bức tranh này với một con tàu thật sự,
                 trên một mặt biển thật sự, bên dưới một bầu trời thật sự đã khiến cho ông

                 phải lẩm bẩm thốt lên, “Ôi trời, ôi trời!” mà là một cái gì đó trong dáng vẻ

                 của nó, một linh hồn sống động, đáng yêu đang hiện hữu phía sau tất cả
                 mọi thứ, một cái gì đó mà ông không thể gọi tên, nhưng nó nhắc cho ông

                 nhớ tới đôi mắt đã ngước nhìn ông vài phút trước đó bên dưới những cành

                 lá tiêu huyền trong cái hẻm nhỏ sau khi nhìn đăm đăm vào những cái nút
                 chạm hình cá sấu. Vâng, và nó cũng nhắc cho ông nhớ tới một buổi tối cách

                 đây nhiều năm khi ông làm xiếc trên cái bàn ăn bằng gỗ gụ với những ngón
                 tay của mình.









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248   249