Page 242 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 242

rộng rắn chắc, cái mũ quả dưa nâu, và bước đi vững chãi. Khi đi đến chỗ
                 mấy bức tranh ông dừng lại, nhìn lần lượt từng bức, bỏ cái gì đó vào cái

                 nón, rồi tiếp tục đi. Trong vòng hơn kém một phút ông lại quay về, nhìn

                 mấy bức tranh một lần nữa, bỏ thêm tiền một lần nữa.

                    Có vẻ như đô đốc Rumbold đã làm như thế kể từ khi ông rời khỏi Mike ở

                 quán cà phê; và không còn ngờ gì rằng bằng cách này ông đã thu hút những
                 khách qua đường làm theo gương của ông và ngắm nhìn những bức tranh.

                 Đúng là có nhiều người chỉ liếc thoáng qua rồi đi tiếp; nhưng cũng có một

                 vài người bỏ tiền vào cái nón. Lúc này ông cụ đang tới gần góc đường nơi
                 Mike đang nấp, vì thế Mike bước ra, nét mặt hơi bẽn lẽn; và gặp ông ở đó.


                    “À há!” Đô đốc Rumold kêu lên. “Cháu đây rồi! Tốt! Và rất đúng giờ.
                 Cháu đọc nó xong chưa? Tốt! Cháu có mặc nó vào chưa?”


                    Mặt Mike đỏ lên rồi trắng bệch. Nó nói, “Cháu đã đọc nó, từng trang,
                 thưa ông, nhưng cái áo vẫn còn trong gói, bởi vì….”


                    “Quên chữ ‘bởi vì’ đi! vị đô đốc la lớn. “Hãy đi vài bước tới cái ngõ
                 đằng kia. Chúng ta sẽ sớm thu xếp ổn thỏa thôi.”


                    Thế là họ cùng nhau đi tới một chỗ kín đáo trong con hẻm gần đó. Bên
                 trên nó là những cành lá xanh rì của một cây tiêu huyền mọc xòa qua bức

                 tường gắn mảnh chai; sau khi cởi cái áo cũ rộng thùng thình của nó ra,
                 Mike tròng cái áo Trung Hoa vào một cách dễ dàng, rồi mặc lại cái áo cũ

                 của nó bên ngoài. Đô đốc Rumbold vo mảnh giấy thành một trái banh, cột

                 sợi dây quanh nó rồi nhẹ nhàng tung nó lên bức tường. “Chúc nó may mắn”
                 ông nói.


                    “Bây giờ,” ông nói, nhìn Mike- rồi ngưng lời. Cậu bé đứng bất động như
                 thể đã bị đóng băng, thế nhưng nó run lẩy bẩy. Đôi môi nó cũng run run.

                 Dường như nó đang cố nói một điều gì đó nhưng không tìm ra từ để nói.
                 Cuối cùng nó ngẩng mặt nhìn lên. Vị đô đốc già rất kinh ngạc vì màu xanh

                 thẫm trong đôi mắt nó. Đó là màu xanh thẫm chói lọi của những vùng biển

                 sâu. Đô đốc không thể nhớ ra ông đã từng nhìn thấy một đôi mắt nào giống
                 như thế. Chúng không giống như mắt của một cậu bé, một người đàn ông,






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247