Page 237 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 237

hỏi mà không lắp ba lắp bắp hay đỏ ửng mặt mày, hay cứ trợn tròn đôi mắt
                 như một con cá trích với cái mồm há rộng.


                    “Thế cháu biết gì về biển?” ông Turner nói, nhìn tôi đăm đăm. “Nó rất
                 sâu!’


                    Tôi cũng nhìn ông đăm đăm. Càng lúc tôi càng thích ông ta và nghĩ rằng
                 tôi sẽ thử ông ta với một vài đoạn nhỏ trong mười bốn trang viết về trận

                 đánh Trafalgar. Có một sự lặng im lạ lùng khi tôi nói xong. Và tôi nhận ra

                 rằng lúc đó mẹ đã lẻn đi ra chỗ khác sau khi đứng nghe ở cửa. Còn cha thì
                 ngồi lặng trên ghế với sự kinh ngạc. Ông nhắm mắt lại một chút xíu, rồi bắt

                 đầu giải thích có lẽ tôi không quá chậm hiểu ở một số lĩnh vực so với các

                 lĩnh vực khác. Nhưng ông Turner có nghĩ rằng, ngoài kiến thức sách vở, tôi
                 cũng có thân hình, sức chịu đựng, sức khỏe cho một cuộc sống ngoài trời?

                 “Anh biết đó, mẹ nó…”

                    “Trông nó hơi ốm yếu,” ông Turner bảo, vẫn lặng lẽ mỉm cười với tôi.

                 “Nhưng anh không thể chỉ luôn dựa vào bề ngoài. Mấy bắp tay của cháu thì
                 sao, chàng trai trẻ?’


                    Tôi chìa cánh tay ra, và ông bóp chặt phía trên cùi chỏ, có lẽ không nhận
                 ra rằng tôi mặc tới hai cái áo khoác. Rồi ông ta nói, “Khá tốt. Ở trường họ

                 có trui rèn cháu nhiều không? Hay chẳng có gì ngoài việc học hành sách

                 vở? Tôi gật đầu và nói, “Có ạ, và cả ở nhà nữa.”

                    “Cháu làm gì ở nhà?” ông ta hỏi.

                    Lúc này, tôi cảm thấy sôi lên sùng sục như một chai bia gừng trước khi

                 bật nắp. Vì thế trước khi ông ta mở lời, phải nói thế, tôi trồng chuối ngược

                 và gần như chạy qua căn phòng với hai lòng bàn tay.

                    “Hoan hô,” ông Turner nói. “Hãy thử đi trên bàn xem nào.”

                    Đó là một cái bàn tròn kiểu cổ chắc chắn bằng gỗ gụ, được đóng từ khi

                 Nữ hoàng Victoria còn là một cô gái, và tôi đi vòng quanh nó trên những

                 ngón tay một cách nhanh nhẹn như một con mèo. Nhưng lúc này máu tôi
                 đã nóng lên. Để dành chỗ trống cho tôi, hai cái cốc vại, một chai nước và







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242