Page 239 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 239

Nhưng ông không trả lời, chỉ vỗ vào vai tôi, rồi quay đầu bước đi. Và từ
                 giây phút đó cho tới mãi mãi về sau, chúng tôi là những người bạn thân

                 nhất, cha tôi và tôi; dù ông không bao giờ biết chút gì về cái đã khiến cho

                 Sandy Hai – người mà, bạn nhớ chứ, ông chưa bao giờ nhận ra trước đó –
                 xuất hiện như thế!


                    Mọi chuyện là vậy. Và – để vắn tắt lại – bằng cách nào đó, cha đã thay
                 đổi ý kiến, và cuối cùng tôi đã thoát khỏi những cửa tiệm tạp hóa, một lần

                 và mãi mãi. Mùa xuân năm sau, tôi ra biển cho một chuyến đi thực tập. Và

                 sau đợt thực tập, phải nói là rất khó nhọc, tôi đã gia nhập Hải quân.

                    Và bây giờ tôi lại ở đây, trên đất liền, một lần và mãi mãi, Chưa đến mức

                 là một ông già cho lắm, mà vẫn còn, tạ ơn Thượng đế, mạnh mẽ và tráng
                 kiện, có khả năng và ý chí. Tôi hy vọng sẽ giúp được một ai đó cần tới một

                 bước ngoặt trong đời. Và cậu bé của tôi, chính lúc ấy cậu xuất hiện.

                    Vấn đề thật sự là tôi đã theo dõi cháu vẽ nguệch ngoạc với mấy viên

                 phấn ở chỗ ngồi thường lệ của cháu ở phố Thánh Ann khá nhiều ngày trước
                 khi cháu biết điều này. Và tôi đã rút ra hai kết luận. Thứ nhất, là những bức

                 vẽ của cháu chứng tỏ rằng cháu có thể vẽ rất đẹp. Và thứ hai là cháu có thể

                 vẽ tốt hơn nhiều. Điều mà tôi cảm thấy là cháu đã tự cản trở bản thân mình,
                 cháu  có  nhận  thấy  điều  đó  hay  không?  Đó  chính  là  câu  chuyện  cũ  của

                 Sandy Một và Sandy Hai. Cháu không có lòng tự tin, một cú phóng, sự
                 quyết tâm (nói tóm gọn một lời), để tiến lên theo con đường của cháu.


                    Tôi đã nhìn thấy cháu bắt đầu làm việc vào buổi sáng như một thần long
                 dũng mãnh, nhưng hiện nay cháu bắt đầu dao động, trở nên uể oải và mất

                 tinh thần. Một tai họa nhỏ nhất – một viên phấn bị gãy, một tên ngốc nào

                 đó bước lên những bức tranh, hay thậm chí chỉ một đám mây lướt qua che
                 khuất mặt trời – đủ làm cho cháu lo âu. Vào những lúc như thế có vẻ như

                 cháu thậm chí không chắc chắn được cháu đang muốn làm gì, chưa nói tới

                 việc làm nó như thế nào. Đầu tiên cháu bực dọc với một bức tranh một vì lý
                 do gì đó, rồi vì một lý do khác, và cuối cùng từ bỏ nó trong thất vọng, sự

                 thú vị mất đi, cảm hứng mất đi, và tinh thần – cái mà tôi gọi là những thứ







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244