Page 243 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 243
một đứa trẻ hay một người phụ nữ, thế nhưng ông đã từng thấy có một nét
nào tương tự ở họ. Mike đang mỉm cười.
“Những con cá sấu xanh lá cây, ông ạ,” nó nói, chỉ ngón tay vào một
trong những cái nút áo. “Chúng không lớn hơn phân nửa đồng xu, nhưng
ông có thể cảm thấy tất cả những lớp vảy, thậm chí cặp mắt của chúng cũng
lồi ra bên trên đầu nữa.”
“Ừ, ừ,” vị đô đốc nói. “Đó là tác phẩm của người Trung Quốc. Đó là
cách của họ - ít nhất là vào những thời đã xa xưa. Nhưng cháu cảm thấy thế
nào, cháu cảm thấy thế nào, cậu bé của tôi?”
Mike nhìn đăm đăm người bạn già của nó một lúc lâu; rồi ánh mắt nó
chuyển sang phía trên, tới những chiếc lá tiêu huyền xanh xanh hình ngũ
giác trên đầu và bầu trời xanh lơ ngập nắng bên ngoài. Một cơn gió tây bắc
mát rượi đang thổi lướt qua và một đám mây to như ngọn núi đang di động
lên phía giữa bầu trời.
“Cháu muốn quay trở lại chỗ bày tranh, thưa ông.” Nó đáp, với giọng
khàn khàn.
Được, được! Vị đô đốc bảo. Và lặp lại. “Được, được, chúng ta quay lại
đi.” Và cả hai cùng cất bước.
Dù vẻ ngoài của ông cụ có gương mặt đỏ như gấc chín tỏ ra rất mực hòa
nhã, ông vô cùng xúc động khi bước đi bên cạnh người bạn trẻ của mình.
Bây giờ chính Mike mới là người dẫn đường. Vị đô đốc chỉ việc cất bước
theo nó. Dường như thằng bé đã thay đổi một cách lạ lùng. Ngay cả trong
lúc đang bước đi, ở nó vẫn có một nét gì đó thật sống động như một hồi
chuông đang reo vui lanh lảnh. Như thể vầng mặt trời rực rỡ của nó đã bất
chợt hiện ra giữa những đám mây lạnh lẽo như đá hoa cương, soi sáng toàn
vũ trụ. Điều gì sẽ xảy ra kế tiếp?
Trước tiên, Mike nhặt cái nón của nó lên, thậm chí không đưa mắt liếc
qua xem có gì bên trong mà chỉ trút tất cả vào túi áo khoác. Rồi nó chậm
rãi bước từ bức tranh này sang bức kế bên cho tới khi nó đã nhìn ngắm thật
cẩn thận toàn bộ bảy bức tranh. Nó móc ra từ trong túi - trong đó vẫn còn
https://thuviensach.vn