Page 238 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 238
một cái chai cổ thon đựng rượu uýt-xki đã được dời vào giữa bàn. Giữ
thăng bằng với một tay, tôi rót một ít nước bằng tay kia – vì tôi không dám
mạo hiểm với chai rượu – vào một trong hai cái cốc vại, và hát to lên,
“Nelson muôn năm!” rồi nốc cạn cốc nước. Thế rồi, thở phì phì và gần như
mắc nghẹn, tôi nhảy xuống khỏi bàn, và cuối cùng nhìn vào cha.
Ông xanh nhợt như tàu lá. Trông như thể ông bị say sóng. Ông hỏi, “Mẹ
con có bao giờ nhìn thấy con làm những việc này không?” Tôi lắc đầu.
Nhưng ông Turner phá ra cười. Hơn nữa, ông ta còn chưa muốn kết thúc
với tôi.
“Anh có một sợi dây thừng nào không, William – dài khoảng mười
sải [33] ?” Ông ta hỏi cha. Có rất ít thứ mà cha không có. Chúng tôi đi ra
vườn, và ông Turner nhanh chóng tung một vòng thòng lọng qua một
nhánh cao trên một cây ngô đồng râm mát mọc sát ngôi nhà đến mức vào
mùa hè những cành lá của nó có thể thật sự chạm vào những cánh cửa sổ.
“Hãy thử xem nào, chàng trai trẻ,” người bạn của cha tôi nói, khi đã cột
xong vòng dây.
Không biết là do tên quỷ sứ trong Sandy Hai hay chỉ là tác dụng của
chiếc áo thần kỳ, nhưng tôi trèo lên sợi thừng không thắt nút đó như một
con khỉ leo lên cây dừa. Và khi tôi đã lên tới đầu sợi dây, tôi lê người trên
bụng cho tới khi gần như tôi đã ở đầu nhánh cây. Rồi tôi bắt đầu đu đưa lên
xuống trên nhánh cây như một con khỉ trên một sợi dây cao su trong
khoảng chiều dài một cánh tay. Khi đã đủ độ đu đưa và sức đẩy – cái được
gọi là động lượng – tôi phóng người qua cánh cửa sổ – và nhẹ nhàng đáp
xuống sàn gác, cách mặt đất khoảng bốn mét.
Khi tôi quay xuống vườn trở lại, cha và ông Turner đang trò chuyện một
cách thân mật, nôn nao bên dưới bóng cây ngô đồng. Cha nhìn tôi như thể
tôi vừa quay về từ quần đảo Andaman. [34]
“Thế có ổn không cha?” tôi hỏi.
https://thuviensach.vn