Page 233 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 233

Lúc bấy giờ, tôi muốn có cái áo khoác với những cái nút áo chạm cá sấu
                 hơn bất kỳ thứ gì trong quá khứ, hiện tại hay tương lai trên khắp thế giới

                 này. Nhưng tôi chỉ có hai si-ling chín xu trong túi – và với tôi thế cũng đã

                 giàu lắm rồi. Để nắm lấy phần an toàn, tôi bảo với ông già điều này. Ông ta
                 nhìn chòng chọc vào tôi qua đôi mắt kính dày.


                    “Nhìn này! Ông ta nói, như thể đang nổi trận lôi đình, và lôi từ bên dưới
                 quầy ra một một mảnh báo: “Nhìn này, vớ lấy nó đi!” Rồi nhanh như chớp

                 ông ta gói nó lại. ‘Đưa cho tôi tất cả số tiền cậu có, rồi quay lại trả số còn

                 lại sau. Trong mắt cậu có cái gì đó không bao giờ đi cùng với một tên lừa
                 đảo.”


                    Lúc đó tôi biết rằng ông lão đã tính tiền tôi ít nhất là gấp đôi giá tiền thật
                 sự mà ông ta muốn bán cái áo khoác đó. Nhưng tôi cũng móc túi trao cho

                 ông ta hai si-ling sáu xu rồi rời tiệm. Trước khi cái chuông cửa của ông ta
                 rung lên leng keng, tôi đã nhét cái gói vào bên dưới cái áo chẽn của tôi, rồi

                 bước đi, tay giữ chặt bụng, vì tôi không muốn bị bất kỳ ai hỏi han gì cả.

                    Khi đã về tới nhà an toàn, tôi trèo lên gác và cất cái gói vào phía trong

                 một ngăn kéo, và nó nằm ở đó suốt đêm hôm ấy. Tôi không dám đụng tới

                 nó,  một phần vì sợ điều có thể xảy ra, nhưng phần lớn là vì sợ điều sẽ
                 không thể xảy ra!


                    Suốt buổi sáng hôm sau, tôi vô cùng khốn khổ. Tôi sợ mẹ sẽ tìm thấy cái
                 áo khoác và có thể đổi nó cho một gã lang thang nào đó để đổi lấy một cây

                 dương xỉ hay một chậu phong  lữ thảo. Mỗi khi nghĩ tới nó tôi hầu như
                 không  thể  thở  được  và  điều  này  không  hay  lắm  cho  việc  làm  bài  tập  ở

                 trường. Tôi bị phạt ở lại sau giờ học. Khi về tới nhà tôi bảo với mẹ rằng tôi

                 bị nhức đầu – điều này có thật – nhưng cuối cùng cũng thuyết phục được
                 người đi ra và để cho tôi được ở yên một mình. Rồi tôi đi lên phòng ngủ,

                 đóng cửa lại, mở ngăn kéo ra, và vừa hồi hộp thở vừa sờ vào cái gói. Tất cả

                 an toàn! Tất cả đều an toàn! Tôi lôi nó ra, tháo dây và mở lớp giấy báo ra,
                 và cái khoác kia rồi – với những đường lượn sóng, với những cái nút chạm

                 hình cá sấu, với cái cổ sờn và các thứ.







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238