Page 232 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 232
giờ không có gì xảy ra, ngoại trừ tiếng hót của một con chim hoàng yến ở
xa xa; thế rồi Sandy Một bắt đầu cảnh báo, và tôi rón rén bước về phía cửa.
Vừa đúng lúc tôi định mở cửa và vọt trở ra ngoài phố, một ông già, với
một đôi kính dày trên sống mũi và một chòm râu dê, lê bước ra khỏi gian
phía sau cửa tiệm và hỏi tôi muốn thứ gì.
Tôi bảo ông ta cho tôi biết giá của khẩu đại bác đồng – dù tôi đã biết rồi.
Rồi tôi đề nghị xem con tàu trong cái chai. Và rồi, cuối cùng, hầu như
không còn một hơi thở nào trong người, tôi cố gắng chỉ lên cái áo khoác.
“Cái đó,” ông ta nói, đầu tiên nhìn lên nó rồi nhìn qua tôi, “cái đó giá
mười si-ling”.
Mặt tôi đỏ lên như gấc chín, tôi bật ho khúc khắc, quay lưng và mở cửa.
“Tôi bảo này, bảo này, cậu bé!” ông ta gọi giật tôi. “Sao cậu lại bỏ đi?
Hãy quay lại và xem nó. Quay lại nhìn nó – sờ vào nó. Chẳng có hại gì khi
làm điều đó!” Ông ta đã trèo lên trên một cái ghế đẩu. Rồi ông ta chúi đầu
vào trong mớ giẻ và vải vóc bên trong cửa sổ, lấy cái áo khoác xuống và
đặt nó lên quầy. Và khi nhìn gần như thế này, tôi phải nói rằng nó chẳng có
gì đáng để nhìn.
Nó được làm bằng một thứ tơ ngoại quốc sẫm màu trông như của Trung
Quốc, có những đường lượn sóng và những cái nút áo bằng đá tròn chạm
những con cá sấu màu xanh uốn éo xung quanh. Lớp vải viền ở cổ và cổ
tay đã sờn. Tôi nhìn nó thật kỹ, nhưng không chạm vào nó. Rồi tôi buộc
miệng hỏi: ‘Ai làm ra nó?’
Làm ra nó à?”, ông già đáp, đó là một cái áo thần kỳ. “Nó đến từ Bắc
Kinh, Madagascar hay Seringapatam [31] , tôi không biết chắc từ đâu, nếu
cậu tròng nó vào cậu sẽ không bao giờ muốn cởi nó ra nữa.”
Tôi nuốt nước bọt. “Ông có bao giờ mặc nó chưa?” Tôi hỏi.
“Tôi ư?” ông ta gần như gầm lên. “Tôi ư! Với mọi thứ quái quỷ này
quanh mình! Tôi sẽ tới đâu nếu khoác tất cả chúng lên người? Việc buôn
bán sẽ tới đâu?”
https://thuviensach.vn