Page 228 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 228
lắng, rụt rè nhút nhát và mắc tật nói lắp, không biết cái lưỡi của mình cất ở
chỗ nào, kẻ hay lẩn tránh, ngốc nghếch mà cha tôi không thể hiểu nổi. Kế
tiếp, có một thằng nhóc Sandy khác mà khi ở một mình ít nhiều làm được
những điều mà nó thích và có thể đi tới bất kỳ nơi nào, gặp những ai mà nó
muốn – những ốc đảo trong sa mạc, thổ dân Da đỏ, những con sư tử và cọp,
những kẻ bị đắm tàu, những tên mọi ăn thịt người, những cái tên đẹp đẽ
(bonum omens) [25] – tất cả những thứ đại loại như thế. Vâng, có cả một thế
giới những thứ đó. Nó yêu thích tự do. Nó muốn và dám làm mọi thứ. Nó
muốn ăn cái bánh của mình và sau đó đánh liều với những cái vỏ bánh mì
ôi mốc. Tên quỷ sứ vô tư lự, mau quên, tiềm ẩn trong con người tôi này là
Sandy Hai. Chúng ta sẽ gọi nó là Sandy Hai, như tôi nói, và xin chúc nó
gặp may! - vì nó cần điều đó!
Bạn biết không, mẹ tôi cũng biết đôi điều về cả hai thằng nhóc Sandy
này dù biết nhiều về Một hơn là Hai. Còn cha tôi thì chẳng bao giờ tưởng
tượng nổi về thằng nhóc Sandy Hai và cũng chẳng biết nhiều nhỏi gì về
thằng nhóc Sandy Một. Và Sandy Hai, với sự táo bạo gan liều nhất, lúc bấy
giờ nằm trong đầu tôi và giữ cho bản thân tôi và những cuốn sách của tôi
được yên ổn một mình.
Bây giờ là chuyện tới trường….”
Mike nhìn vào từ này một hồi lâu trước khi đọc tiếp. Nó đã thấy hơi mệt
vì việc đọc. Nó muốn biết ngay về cái áo khoác. Tuy nhiên, nó đã hứa với
cụ già đó. Ông ấy có vẻ là một quý ông lớn tuổi tốt bụng và mong muốn nó
giữ lời hứa, nó phải cố gắng hết sức mình, ngoài ra nó đã được ăn một bữa
điểm tâm ngon lành hiếm có. Vì thế, nó nốc thêm một ngụm nước ca-cao
ấm, cắn thêm một mẩu “ngạch cửa” to tướng rồi tiếp tục công việc khó
nhọc đó.
Bây giờ là chuyện tới trường. Vâng, tôi cũng đi học như hầu hết những
đứa con trai trạc tuổi tôi. Đó là một trường tư thục, và tên của thầy hiệu
trưởng là Smiles (Những nụ cười); và cái tên đó không chỉ là nơi bắt đầu
https://thuviensach.vn