Page 223 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 223

thêm bất cứ món gì cháu muốn khi ta đi khỏi, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ gặp
                 lại nhau.”


                    Ông  đặt một đồng  curon lên bàn cho các món đã gọi, đặt tay lên vai
                 Mike một lúc, nhìn nó chăm chú nhưng thân tình. Rồi ông mở cửa tiệm và

                 bước ra phố.

                    Qua nét mặt, có thể nói lúc này ông già rất hài lòng với bản thân. Ông

                 quay lại chỗ mấy bức tranh, trải qua nửa giờ kế tiếp, cũng đầy cảnh giác

                 như trước, với việc đi đi lại lại trên con đường. Mỗi khi bước ngang mấy
                 bức tranh ông dừng lại nhìn chúng, bỏ một hai xu vào cái mũ, rồi đi tiếp.

                 Khi nhìn thấy thế, một vài khách qua đường hiếu kỳ cũng dừng lại và nhìn

                 ngắm phòng trưng bày tranh dã chiến của Mike. Và, có thể họ sẽ ném một
                 đồng xu vào mũ, cũng có thể không.


                    Trong lúc đó, Mike ngồi lại một mình và giờ đây là người khách duy
                 nhất trong tiệm. Nó nốc một ngụm ca-cao và cắn một mẩu bánh to tướng

                 trước khi bắt đầu đọc câu chuyện của đô đốc. Và đây là những gì nó đọc:




                    Để đi thẳng ngay vào các sự kiện, tôi sinh ra cách đây 70 năm, trong một
                 thị trấn ở Shropshire tên gọi là P. Cha tôi là một người bán lẻ tạp hóa. Tiệm

                 của ông nhìn từ bên ngoài chẳng có gì nhiều nhặn, nhưng ít có món gì mà

                 các khách hàng cần đến ở những tiệm tạp hóa lại không có trên quầy.

                    Cha tôi khoảng bốn mươi tuổi khi tôi chào đời. Mẹ tôi trẻ hơn nhiều, và

                 họ rất vui sướng khi có tôi. Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Họ đặt
                 tên thánh cho tôi là Andrew và gọi tôi là Sandy. Trong người cha tôi có

                 dòng máu Tô Cách Lan. Và nếu làm việc cần cù và đều đặn là một con
                 đường tắt đi đến thành công, thì đó chính là con đường của cha tôi.


                    Lúc đầu, cha mẹ tôi hài lòng với việc sống trong cửa tiệm – tất cả có ba
                 phòng, chưa kể một phòng nhỏ xíu bằng một cái hộp, gọi là phòng cho con

                 bú. Khi tôi lên sáu, việc buôn bán phát đạt nên họ quyết định dời tới một

                 căn nhà liền vách tiện nghi, cao ráo, ở mé ngoài thị trấn chừng nửa dặm. Ở








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228