Page 220 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 220
mà không bị nhìn thấy.
Trước hết, thằng bé liếc nhìn bên trong cái nón, nhặt nó lên, lật ngược
lại, lúc lắc vài cái, rồi đặt nó lại xuống vỉa hè. Sau đó nó móc từ trong túi ra
một miếng giẻ to bẩn thỉu mà trước kia có lẽ là một vạt áo sơ mi đàn ông
hoặc vạt áo dài phụ nữ. Nó dùng cả hai tay vung vẫy miếng giẻ qua lại bên
trên những bức tranh để phủi bụi, rơm và bồ hóng. Sau đó, nó nhét miếng
giẻ vào túi trở lại, rồi đăm đăm nhìn những bức tranh, như thể nó chưa bao
giờ trông thấy chúng trước đó và không thể quyết định được là có nên cho
chính bản thân nó một xu hay không. Rồi nó thở dài – một tiếng thở có thể
nghe thấy rõ ràng trong sự yên tĩnh của buổi sớm mai. Lúc này Đô đốc
Rumbold bước ra khỏi nơi ẩn nấp, băng qua đường và tới gần nó để bắt
chuyện.
“Xin chào, cậu nhỏ. Công việc làm ăn thế nào rồi?”
Thằng bé nhìn lên gương mặt tròn đỏ ửng, với cái mũi trông như một cái
mỏ chim nho nhỏ và đôi mắt xanh lơ của ông cụ, và một nụ cười e thẹn
thoảng qua gương mặt nó khi nó lắc đầu.
“Thế đấy, thế đấy!” Đô đốc Rumbold nói. “Không nhiều nhặn gì, hả?
Sáng nay gió đã hơi chuyển sang phía đông, có lẽ điều đó ngăn mọi người
ra đường. Hay có lẽ… À, chúng ta đã đến đây rồi. Ăn sáng gì chưa? Chưa
à? Tốt! Ta muốn nói với cháu một lời. Có chỗ nào để chúng ta có thể ngồi
trò chuyện không nhỉ?”
Thằng bé đỏ mặt, liếc nhanh từ phải sang trái, và nói cho vị đô đốc nghe
về một tiệm cà phê gần đó, nơi nó đôi khi ghé vào. Rồi nó lại ngước nhìn
ông cụ, mặt càng đỏ bừng hơn trước và im bặt.
“Hăng hái lên nào,” người bạn của nó bảo. “Cháu hãy dẫn đường đi.”
Thằng bé cài nút áo lại, cả hai cùng sánh bước. Và vài phút sau, họ đã
ngồi đối diện nhau trên hai cái băng dài đặt giữa những gian phòng ngăn
bằng vách ván – như những gian phòng trong các nhà thờ cổ – ở hai phía
của một cái bàn trong một quán ăn nằm ở giữa con hẻm kế bên. Vị đô đốc
hỏi thằng bé muốn kêu món gì. Nó bảo một “vại đặc”.
https://thuviensach.vn