Page 225 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 225

trong đường bay tới một khu vườn khác, giống như… ồ, tôi không biết nó
                 giống như cái gì, ngoại trừ việc nó không giống bất kỳ thứ gì khác trên trái

                 đất trừ mẹ tôi. Mẹ không già tí nào. Chúng tôi giống như một đôi anh em

                 hoặc chị em, một đôi bạn nối khố, như bạn gọi. Chúng tôi hầu như không
                 thể tách rời nhau, trừ khi có cha tôi.


                    Bây giờ, tôi sẽ không nói điều gì chống lại cha. Cha mất khi tôi chưa đi
                 được một phần tư con đường đến cái thang mà sau đó tôi sẽ trèo lên. Cha

                 làm tất cả vì tôi, và nếu không vì sự bướng bỉnh của tôi ngăn trở, có lẽ cha

                 đã làm cho tôi tốt hơn cả điều mà tôi làm được cho chính bản thân mình.
                 Không thể nói; không biết. Điều tôi muốn là đi con đường riêng của mình,

                 như cuối cùng tôi đã đi. Và con đường riêng của bạn không phải là con
                 đường của bất kỳ ai khác. Chính bản ngã của một con người – những cái ở

                 bên trong – nói một cách thẳng thừng – mới đáng kể; chứ không phải là

                 những manh vải trên người, hay dáng vẻ bên ngoài, hay số tiền trong ngân
                 hàng của anh ta, hay thậm chí điều anh ta đã thực hiện xong.


                    Nhưng  nói  thế  đã  đủ  rồi.  Thật  sự,  có  lẽ  vì  chỉ  sống  với  mẹ  tôi,  mãn
                 nguyện với việc ở cạnh người, ít nhất là trong vài năm đầu tiên đó, như một

                 con bướm với một đóa hoa, tôi trở thành một đứa bé cứ bám bên váy mẹ.
                 Người  không  quan  tâm  mấy  tới  việc  đi  khỏi  nhà,  và  người  không  ngó

                 ngàng gì tới bất kỳ một chàng trai trẻ nào ngoài phố ngoại trừ đứa con mà

                 người đã sinh ra, vì thế, tôi được phép chơi đùa với bất kỳ thằng nhóc Tom,
                 Dick hay Harry nào ở cạnh nhà, miễn sao tôi đừng đi khỏi tầm mắt người

                 nhìn ra từ cửa sổ căn phòng ngủ. Đó không phải là một sân chơi tốt cho lắm

                 đối với một đứa bé gầy nhưng khoẻ mạnh và cần phải biết biển cả bao la
                 trông như thế nào.


                    Sống một mình bên người một cách bình an, tôi không mong muốn gì
                 khác nữa và có thể lăng xăng rối rít như một con cào cào. Cách xa người,

                 tôi  thường  tỏ  ra  khá  ngờ  nghệch  và  kín  miệng,  đỏ  mặt  tới  tận  mang  tai

                 trước một lời của một người xa lạ, và e dè nhút nhát như một con cáy –
                 ngay cả với con cáy trong chiếc gương soi của chính tôi! Vâng, ngờ nghệch








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230