Page 230 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 230

Nếu cha tôi hỏi tôi rằng tôi có thể nhìn thấy loại chim nào bay quanh
                 những miệng núi lửa trên mặt trăng; hay hiệu lệnh xung phong và những

                 tập quán lột da đầu của người Objibwas hay Cherokees                 [26]  là gì; hay vua

                 Abimelech    [27]  có bao nhiêu anh em cưỡi trên những con lừa trắng; tôi tin
                 rằng thằng Sandy Hai sẽ đồng ý trả lời. Nhưng Sandy Hai (ngoài kẹo bơ

                 cứng)  không  có  chút  xíu  quan  tâm  nào  tới  đường  mía  nâu  hay  đường

                 Barbados; còn Sandy Một thì chẳng khá gì hơn một thằng đần với bất kỳ
                 câu hỏi nào, ngoại trừ những câu hỏi của mẹ nó, hay khi nó đang ở một

                 mình.

                    Một buổi sáng Chủ nhật, sau khi trước hết bảo rằng tôi không thể trả lời,

                 và rồi từ chối không chịu cố tìm cách trả lời một số câu hỏi loại đó, tôi

                 ngẩng lên và nói với cha tôi rằng tôi ghét những tiệm tạp hóa. Tôi nói tôi
                 ghét những tạp hóa nhất trong số tất cả các loại cửa tiệm. Tôi nói rằng tôi

                 đã bỏ học, và điều duy nhất tôi muốn là bỏ trốn ra biển. Rồi tôi khóc òa lên.

                 Ngay lúc ấy mẹ tôi bước vào, nhờ vậy tôi thoát khỏi trận đòn mà tôi rất
                 đáng nhận được.


                    Nhưng hẳn cha tôi đã phải suy nghĩ cân nhắc nhiều thứ, vì sau đó, Tiến sĩ
                 Smiles đã đặc biệt quan tâm tới khía cạnh tạp hóa của môn lịch sử, địa lý,

                 số học và chính tả. Ngay cả môn tiếng Pháp: “Người làm vườn láng giềng

                 của em có trồng những cây cam có nguồn gốc từ Jaffa              [28] , cây sắn có nguồn
                 gốc từ Brazil và cây rau diếp xoăn          [29]   để  pha  cà  phê  cho  cô  của  anh  ta

                 không?” – đại loại như thế.

                    Thế rồi một đêm nọ tôi tình cờ nghe lỏm mẹ và cha nói chuyện. Sandy

                 Hai đã lẻn xuống nhà vào khoảng chín giờ rưỡi tối để xem nó có thể tìm
                 thấy cái gì trong chạn thức ăn hay không. Cửa phòng khách hé mở, và tôi

                 nghe cha nói: “Nó không chỉ ngốc nghếch mà còn ẻo lả ủy mị như một con

                 búp bê nhồi giẻ - và còn hơn thế, ông hiệu trưởng Smiles cũng nói y như
                 vậy. Thế mà bà…” Nghe tới đó Sandy Một chạy vù trở lại giường – mang

                 theo Sandy Hai. Và sáng hôm sau, khi thức giấc, tôi nhớ những gì cha đã
                 nói thật rõ ràng như thể nó đã được xăm vào da tôi. Sandy Hai chưa bao giờ

                 nhúng mũi vào ngôi nhà nhiều như thế trong suốt những ngày sau đó.





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235