Page 226 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 226
như những thằng nhóc ngờ nghệch, và như lời của người thủy thủ già chân
gỗ nói:
“Bạn có gì để làm
Với đôi chân bằng gỗ?
Có gì để làm đâu,
Trừ việc đi lớ ngớ!”
Cha tôi không thể nhìn sự việc theo cách đó. Ông bắt đầu cho rằng tôi vờ
tỏ ra ngốc nghếch. Trong thị trấn không có một người chủ tiệm nào nhạy
bén hơn ông, và cũng không ai trung thực hơn ông, mặc dù ông rất nhanh
nhạy. Tất cả trí thông minh của ông nằm ở mấy đầu ngón tay ông. Ông có
một trí nhớ phong phú như một quyển tự điển. Ông biết mọi vật ở đâu hoặc
phải ở đâu. Ông có thể mặc cả rất giỏi và tính toán đâu ra đấy ngay trước
khi mở miệng. Ông sống khá lâu, đủ để xây dựng nên ba cửa hiệu khang
trang từ cái cửa hiệu nhỏ hẹp đầu tiên – cửa sổ gắn kính, sơn vàng, ba chiếc
xe chở hàng trang trọng và khoảng một chục người giúp việc với tóc tai
chải chuốt và những chiếc tạp dề trắng bóc. Ông bày biện các thùng trà, các
cối đường, các lọ mứt và lọ kim chi sau cửa sổ đẹp hơn bất kỳ tiệm tạp hóa
nào khác trong thị trấn. Tôi nợ cha nhiều hơn là cơ đồ nhỏ bé mà ông để lại
cho tôi.
Nhưng dù là thế, ông rất nôn nóng với mọi thứ khác, nhất là với tôi, con
trai của ông. Giờ đây, tôi đã hiểu ra. Còn hồi đó, khi nhìn thấy cái nón đen
của ông bên trên hàng rào hay nghe thấy tiếng ông tra chìa vào ổ khóa, tôi
thường lẩn ra xa như một con thỏ đầy sợ sệt. Nếu chỉ có hai người chúng
tôi, tôi thường ngồi ủ rũ như một cái bánh pút-đinh nhân nho khô lạnh cứng
– và chả có một hạt nho khô nào trong đó cả! Nếu ông hỏi tôi câu gì đó,
mọi từ ngữ bay biến khỏi đầu tôi như những con quạ nghe thấy hơi rắn. Chỉ
cần trông thấy tôi lúc ấy – lóng nga lóng ngóng và cà lăm cà lặp – đủ khiến
ông nổi giận. Ông càng giận thì tôi càng trở nên kín tiếng và đần độn, và
điều đó thường khiến mẹ tôi phải khóc. Tôi chưa bao giờ gặp một người
cha thích thú khi bị cho là ông ta không thể hiểu được con trai của chính
https://thuviensach.vn