Page 231 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 231

Một chiều nọ, trên đường đi học về, tôi mạo hiểm đi vào một con phố
                 ngang lụp xụp, vì nghe thấy ở đầu kia tiếng ồn ào của một cuộc trình diễn

                 vở múa rối truyền thống Punch và Judy. Tôi có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ

                 con cười nói và tiếng nói the thé, tiếng thụi uỳnh uỵch và tiếng nhại gà gáy
                 ò ó o của ông Punch. Sandy Hai bảo Sandy Một rằng nó muốn tới đó xem.

                 Thế là nó đi.

                    Khi quay về, chúng tôi đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ bẩn thỉu mà tôi

                 chưa bao giờ chú ý tới trước đó, và chúng tôi đã dừng lại nhìn vào cửa sổ.

                 Dòng chữ Tiệm đồ hàng hải được in bằng chữ trắng trên nền xanh. Có một
                 số món đồ lạ lùng sau cánh cửa sổ đó: những đôi giày, khăn choàng và nón

                 cũ kỹ, một con tàu trong một cái chai, một cái trục cán thủy tinh màu xanh,

                 một cái ống nhòm cũ tới mức hẳn nó từng thuộc về Noah               [30] , một cái la bàn
                 đặt trên tàu biển, một khẩu đại bác bằng đồng, một cái lồng ủ chân, một

                 bức tranh làm bằng lông chim ruồi – những món đồ cổ xưa kỳ quặc như
                 người ta nói. Trông như chúng đã ở đó suốt nhiều thế kỷ - han rỉ, mốc meo,

                 xù xì và phủ đầy bụi. Hầu hết những món này đều có đính một mảnh giấy

                 ghi giá tiền: “Vĩ lò, 3 hào 6 xu”.

                    Vân vân.

                    Có một thứ trang phục mà tôi không thể xác định hoàn toàn tên gọi là gì

                 treo trên một cây đinh ở một góc cửa sổ và hầu như khuất khỏi tầm mắt,

                 bên trên nó có một mẩu giấy nguệch ngoạc mấy chữ: Áo khoác thần kỳ. Chỉ
                 thế thôi, không còn gì khác. Nhưng chỉ thế là đã đủ. Tôi đã nhìn hau háu

                 cái  ống  nhòm,  con  tàu  và  khẩu  đại  bác  bằng  đồng.  Nhưng  mấy  từ  ‘Áo
                 khoác thần kỳ’ khiến cho tôi thấy khó thở. Như thể có một cái thìa đang

                 khuấy động trong lòng tôi – bản ngã của tôi, Sandy Hai, và ngay cả Sandy

                 Một. Cuối cùng, tôi không nén lòng được nữa.

                    Tôi đẩy cánh cửa ra vào nhỏ tróc sơn loang lổ – thậm chí tới bây giờ tôi

                 vẫn còn có thể nghe thấy tiếng quả chuông han rỉ của nó kêu leng keng – và
                 bước vào trong. Chỗ này có mùi như trong một gian miếu cổ và im lặng

                 như một căn hầm mộ. Trong một khoảng thời gian dường như có tới hàng







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236