Page 236 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 236
chúng, tôi rất sợ ông ta. Ngoài ra, khi nhìn lại, tôi tin rằng ông ta thật sự
chẳng ưa gì những tiệm tạp hóa hơn tôi. Dù sao đi nữa, ông ta đã cho điểm
tối đa về bài tiểu luận, nhưng cảnh cáo tôi rằng lần sau tôi không được
“huênh hoang” như thế nữa.
Tôi về nhà, lòng đầy ắp tự hào, đi thẳng lên gác, ngồi cạnh cửa sổ và
mặc chiếc áo khoác vào. Nhưng khi hầu như tôi đã đút hai tay vào hai tay
áo, tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi tôi. Tôi mặc thêm một chiếc áo bên trên
chiếc áo thần kỳ - điều này khá khó khăn vì chiếc áo Trung Hoa rất chật,
nhất là ở nách – rồi xuống nhà gặp mẹ. Mẹ trắng nhợt như tờ giấy và gần
như không thể nói ra hơi. Mẹ bảo cha muốn gặp tôi ngay, và rằng cha đang
ngồi với một người bạn, một ông Turner nào đó.
“Ồ, con yêu của mẹ,” mẹ nài nỉ tôi, “hãy cố trả lời những câu hỏi của cha
con. Chỉ cần lắng nghe thôi, Sandy. Rồi có lẽ con sẽ nghe thấy. Và nói với
ông Turner nữa, nếu ông ấy nói với con. Hãy nghĩ đó là mẹ. Đừng sợ hãi;
đừng lầm lì. Không có ai ăn thịt con đâu. Hãy tưởng tượng rằng chỉ có mẹ
và con nói chuyện. Hãy vì mẹ, Sandy ạ.”
“Vâng, thưa mẹ!” Tôi nói, rồi tuột từ đầu cái lan can cầu thang ba tầng
xuống tới mặt đất gần như trước khi mẹ kịp cất bước đi theo tôi. Tôi gom
hết can đảm lại rồi bước vào phòng khách.
Cha tôi đang ngồi ở mé bên kia lò sưởi, trò chuyện với một người khách
lạ. Tôi thích vẻ ngoài của người lạ này. Ông ta thấp và vạm vỡ, gương mặt
sạm nắng; với một mái tóc cắt ngang trán hoe hoe đỏ, và mang một đôi
giày đế dầy. “Nó đây rồi,” cha nói với người khách lạ, rồi quay sang tôi.
“Quý ông này là ông Turner, Andrew à. Nếu con muốn biết bất kỳ điều gì
về biển, ông ấy sẽ nói cho con nghe.” Tôi chìa tay ra: “Ta nghe nói rằng
cháu không ưa những món khô khan,” ông Turner bảo, nhìn tôi chòng chọc,
nhưng với một vẻ thân thiện. “Cháu thích nước mặn hử?”
“Vâng, Hải quân ạ,” tôi nói. Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy cha giật nảy
người khi nghe thấy thế. Ông chưa bao giờ nghe tôi trực tiếp trả lời một câu
https://thuviensach.vn