Page 234 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 234

Tôi liếc vội ra cửa sổ  rồi cởi cái áo khoác đang mặc và mặc nó  vào.
                 Chẳng có gì xảy ra cả. Chẳng có bất kỳ điều gì. Ý tôi là lúc đầu. Ngoại trừ

                 việc tôi chợt nhận ra rằng căn phòng tràn ngập ánh nắng và một con chim

                 sơn ca đang hót líu lo trên một cây lê ở cuối vườn. Tôi chú ý tới nó vì nó
                 hót rất lớn và rõ ràng, như thể hướng thẳng tới tôi. Giả sử bạn có thể nhìn

                 thấy âm thanh thì dường như lúc này tôi đang lắng nghe con chim qua một

                 cái ống dòm. Tôi còn có thể nhìn thấy nó, những đốm hoa trên ngực nó và
                 cái mỏ nó mở ra khép lại – nó hót như một thiên thần.


                    Trong khi đang lắng nghe tôi nhận ra trong ánh sáng tràn vào qua cửa sổ
                 những màu sắc của tấm thảm in hoa hồng đã nhạt phai và một chiếc ủng cũ.

                 Nói nghe có vẻ xuẩn ngốc, nhưng tôi chưa bao giờ trông thấy một chiếc
                 ủng cũ nào như thế, nhưng vấn đề ở đây là chiếc ủng cũ nằm trên thảm này

                 trông tuyệt đẹp – ánh sáng trên lớp da cũ, cái lưỡi giày nhú ra và những lỗ

                 xỏ dây bằng kim loại lấp lánh sáng. Nói tóm một câu là tuyệt đẹp.

                    Ồ, chẳng bao lâu tôi trở nên mất kiên nhẫn với mọi thứ này – dường như

                 một đời sống mới đã len dần vào vạn vật, hay ít nhất vào tôi. Rất lạ thường.
                 Vì thế, để lấy lại trạng thái bình thường, tôi bắt đầu những bài tập thể dục

                 của Sandy Một. Những bài thể dục! Sao thế nhỉ, như thể đột nhiên tôi đã
                 trở thành một sợi dây xoắn làm bằng ruột mèo. Tôi uốn lượn nhảy nhót như

                 thể phát rồ. Rồi tôi thử những trò mà trước đây chỉ có thể xảy ra trong mơ –

                 nhảy lò cò dọc theo thành giường, trồng chuối – đầu tiên với hai tay, rồi
                 một tay – trên lưng một cái ghế. Bất kỳ điều gì, trong phạm vi tôi có thể

                 nghĩ ra, tôi đã làm được một cách dễ dàng. Giống như con chim sơn ca hót.

                 Có lẽ không có gì nhiều lắm, nhưng với tôi lại rất mới mẻ! Bạn nhớ không,
                 tôi hoàn toàn không phải là cậu bé ẻo lả như cha tôi đánh giá. Và Sandy

                 Hai không hề lười nhác, về mặt thân thể hay trí khôn. Nhưng cái bạn cần

                 chỉ là một chút ít lòng tự tin. Một lúc sau tôi bắt đầu nhận ra những tác
                 động của cái áo khoác.


                    Thế là, nóng rực và thở không ra hơi, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu “tác
                 phẩm’ của tôi. Đề tài là trận đánh Trafalgar          [32] . Tôi đã viết khoảng mười

                 bốn trang về trận đánh Trafalgar! Tôi đã miêu tả con tàu Chiến thắng đi ra





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239