Page 235 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 235

biển như thế nào, và Đô đốc Nelson đã cảm thấy ra sao khi ngày cuối cùng
                 đó đã tới, và vì sao ông ấy lại đeo những chiếc huy chương lên ngực, và tất

                 cả mọi chuyện về đại úy Hardy. Rồi tôi nói thêm về thời tiết, không quên

                 nhắc tới già Froggy Villeneuve – một thủy thủ dũng cảm và một kết thúc
                 không hay. Khi tôi nhìn lên tôi hầu như không thể nhìn thấy gì nữa. Như

                 thể tôi đã ra khỏi thánh địa Jerusalem! Và rồi, hầu như ngay lúc ấy, tôi nghe

                 tiếng mẹ bước vào nhà rồi cánh cửa trước đóng sập lại.

                    Tôi cảm thấy hồi hộp, trống ngực đập thình thịch. Tôi cởi áo ra, nhanh

                 hơn một con thằn lằn rủ bỏ cái đuôi của nó, rồi nhào lên giường, nhét cái áo
                 khoác Trung Hoa xuống dưới nệm giường.


                    Chắc chắn là trông tôi có vẻ như đang nhức đầu khi mẹ vào để chúc ngủ
                 ngon. Mẹ sờ trán tôi; nó nóng bừng bừng. Rồi mẹ lẩm bẩm gì đó với giọng

                 rất khẽ về dầu hương hải ly! Nhưng lần này tôi không muốn làm to chuyện.
                 Tôi nói, “Mẹ cho con xin một ly nước nóng và nặn thật nhiều nước chanh

                 vào đó.” Tôi nốc cạn ly nước. Rồi tôi bắt đầu nói những lời an ủi mẹ – rất

                 nhanh, khi có cảm giác rằng mẹ tôi đang nghĩ tới chuyện mời một vị bác sĩ.
                 Và tôi đã làm mẹ bình tĩnh lại.


                    Mọi chuyện đều êm xuôi vào hôm sau, nhưng tôi không tới trường. Ngày
                 hôm sau nữa tôi xuất hiện trong lớp học, dù không mặc cái áo khoác thần

                 kỳ trên người! Nhưng tôi đã cắt một chiếc nút áo cá sấu màu xanh lá bỏ vào
                 túi áo chẽn như là một hình thức bùa hộ mệnh. Tôi bị một trận đòn vì bài

                 tập tiếng Pháp mà tôi không thực hiện, và một trận đòn khác vì môn số học.

                 Ngài hiệu trưởng Smiles tự mình đọc bài Tiểu luận về trận đánh Trafalgar
                 của tôi ngay lúc đó và tại đó. Ông ta lại lôi tôi lên trước cả lớp một lần nữa,

                 rồi hỏi cái gì đã giúp tôi viết được như thế. Tôi đáp không có gì cả. Ông ta

                 nhìn tôi đăm đăm: “Em chắc thế chứ? Ngay cả về chính tả?”

                    “Không có ai cả, thưa thầy, không có ai cả,” tôi đáp. Thật lạ, ông ta đã

                 tin tôi.

                    Ông ta còn trò chuyện với tôi đôi ba lần về biển cả và Hải quân. Và cả

                 tôi cũng đặt ra cho ông ta nhiều câu hỏi, vì trong khi tôi vẫn đang nghĩ về






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239   240