Page 221 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 221
Nghe thấy thế, vị đô đốc nheo mắt, và hỏi nó có muốn kêu thêm món gì
để ăn không. Thằng bé ngần ngừ, rồi đề nghị một cái “ngạch cửa”.
“Hừm!” Đô đốc bảo, “và thêm món gì ngòn ngọt chứ?”
Thằng bé nói nó muốn một cái “mắt mèo”. Tới đây, đô đốc Rumbold vỗ
mạnh lên bàn. Một người đàn ông tóc đen nhờn, nét mặt ảm đạm, đeo một
cái tạp dề bẩn thỉu xuất hiện từ căn phòng phía sau cửa tiệm.
“Buổi sáng tốt lành!”, đô đốc nói. “hai vại đặc, một ngạch cửa và một
mắt mèo.” Ông nói như thể ông đã từng nói thế cả đời và biết chính xác
chúng có nghĩa là gì.
Hai vại đặc hóa ra là những cốc ca-cao; “ngạch cửa” là một miếng bánh
có trét chút xíu bơ; và “mắt mèo” là một cái bánh sữa với một trái nho khô
quắt đính lên chỏm bánh. Trong lúc cả hai nhấm nháp món ca-cao và thằng
bé tiếp tục nhai nhóp nhép món ngạch cửa, Đô đốc giải thích điều ông
muốn.
Nhưng trước hết ông hỏi thằng bé đôi điều về bản thân và công việc của
nó. Ông biết rằng nó khá đơn độc trong thế giới này. Cha nó, từng là một
thợ sơn xe ngựa, đã chết năm nó lên sáu. Việc làm ăn của nó cũng kha khá
vào lúc đẹp trời, nhưng khó mà kiếm chút cháo khi không có hoặc có rất ít
khách qua đường. “Và rồi còn có những tay cớm nữa,” thằng bé nói. Mùa
hè khá hơn mùa đông, nhưng một hai tuần qua trời mưa nhiều quá nên nó
chẳng kiếm chác được gì.
“Đúng, đúng,” Đô đốc bảo, nhìn nó qua vành ly dày khi ông nhấp thêm
một ngụm ca-cao, “một công việc làm ăn chỉ thích hợp vào lúc đẹp trời, ta
hiểu rồi.” Và ông hỏi nó tên gì. Tên nó là Mike.
“Thôi được, bây giờ, Mike à,” cuối cùng Đô đốc nói, “ta đã để ý đến
cháu ít lâu nay. Ta đã mong mỏi để mắt đến ai đó trạc tuổi cháu và đã tìm
kiếm một thời gian khá lâu. Ta thích những bức tranh của cháu. Thật ra, ta
ngưỡng mộ chúng. Giả sử như ta ngồi dưới bức tường đó với những mẩu
phấn mà cháu kiếm được và vẽ hết khả năng, dù có mưa hay không mưa, ta
https://thuviensach.vn