Page 222 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 222

dám bảo đảm ta không thể kiếm được bốn xu mỗi tháng. Đó là tài năng mà
                 cháu muốn có. Và nhóc ạ, là tài năng mà cháu đã có.”


                    “Cháu nên biết,” ông nói tiếp, “ta chẳng biết gì về tranh ngoài thứ mà ta
                 thích. Các thứ còn lại cứ để cho người khác. Nhưng ta đã sống trên đời khá

                 nhiều năm, và ta tin rằng mỗi bước đi trong đời bắt đầu với một con đường

                 khá dốc. Khi ta còn là một thằng nhóc – chúng ta không bàn tới việc giờ
                 đây hành trình của ta đã đưa ta tới đâu – ta đã phải đương đầu với con

                 đường dốc của ta. Và trong cái gói này đây, hà, chính là cái đã giúp ta leo

                 lên dốc.”

                    “Đây,” Đô đốc lặp lại và không nói gì thêm. Vì ông đã vỗ bàn tay vuông

                 to lớn của mình xuống cái gói giấy một cái ầm to tướng, đến nỗi người đàn
                 ông đeo tạp dề vội vã chạy tới để xem khách có cần gì thêm hay không.


                    “Tôi muốn một vại đặc và hai cái ngạch cửa nữa. Và lần này bỏ thêm
                 một hai miếng thịt bò và thịt lợn xông khói to vào nhé.” Đô đốc nói vắn tắt.


                    Nhưng mấy miếng bánh sau đó có thịt nhiều ngang với bánh mì, và đôi
                 mắt của Mike rưng rưng ngấn nước khi nó nhận bánh.


                    “Trong cái gói này, như ta đã nói,” đô đốc nói tiếp, “là câu chuyện về cái
                 mà ta nói với cháu. Một chuyện bịa, cháu sẽ hiểu. Nói cho ta nghe, cháu có

                 biết đọc không?” Mike gật mạnh đầu. Miệng nó đang đầy bánh.

                    “Tốt lắm!” Đô đốc nói. “Tất cả những gì ta muốn cháu làm là đọc nó –

                 nó kể về một cái áo khoác – có thể gọi đó là một lát cắt trong những ngày
                 đầu đời của ta, cũng như miếng thịt xông khói là một lát thịt của con heo.

                 Không có gì phải vội…” Ông liếc nhìn cái đồng hồ treo tường rồi nhìn cái

                 đồng hồ vàng của mình. “Bây giờ là mười giờ mười bảy phút rưỡi. Hãy
                 ngồi im ở đây và đọc càng nhiều càng tốt. Khi xong, hãy tới gặp ta. Đúng

                 mười một giờ ta sẽ đợi ở gần chỗ cháu ngồi.”

                    “Cháu hãy nhớ,” ông kết luận khi đứng lên, “trong cái gói này không có

                 cái gì là đúng hoàn toàn. Ta cũng không bảo đảm cho bất kỳ điều gì ngoài
                 những gì đã được viết. Và ta đã in nó từ một trong những cái máy in mới để

                 có thể đọc một cách dễ dàng và đơn giản. Đọc nó một cách lặng lẽ; gọi





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227