Page 247 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 247

được phấn màu trong rãnh nước hay vá lại cái quần rách gối bằng không
                 khí! Thằng bé hầu như không tự kiếm được tới sáu xu.


                    Đô đốc Rumbold bắt đầu hơi lo lắng khi nghĩ tới thực tế ảm đạm này,
                 nhưng quyết định không can thiệp. Sáng sớm hôm sau, ông gõ cửa một nhà

                 trọ gần đối diện với khoảng đất của Mike.

                    “Chào buổi sáng,” ông nói, khi cánh cửa mở ra. Nếu bà không phiền, tôi

                 muốn ngồi cạnh cửa sổ một lần nữa, nó có trống không?

                    “Dĩ nhiên, thưa ông,” người phụ nữ đã mở cửa nói. “Tôi mừng là ông

                 thích ngắm cảnh ở đó, thưa ông. Tiếc là tường nhiều quá.”

                    “Không phải là chuyện mấy viên gạch, thưa bà, mà là về con người,” vị

                 đô đốc đáp khi ông đi theo bà ta bước lên thang gác vào một căn phòng

                 nhìn thẳng ra đường.

                    Ở đó – sau những bức mành Brussel ở cửa sổ, ngồi trên một cái ghế bành

                 hơi lồi lõm – vị đô đốc dành ra phần lớn buổi sáng để quan sát mọi người
                 qua lại trên con đường bên dưới, nhưng đặc biệt là cậu bé. Và một lần nữa

                 ông rút ra hai kết luận: thứ nhất, lúc này Mike không mặc cái áo khoác; thứ

                 hai, thậm chí nó còn kiếm được ít tiền hơn hôm qua. Dường như cuộc sống
                 đã rời khỏi nó. Nó ngồi co ro bên cạnh những viên phấn và cái nón trống

                 không. Gương mặt gầy guộc của nó trắng nhợt như sáp. Hầu như nó không
                 dám ngước mắt lên khi có ai đó dừng lại ngắm nhìn những bức tranh. Tuy

                 nhiên, thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn xuôi ngược con phố một cách nôn nao

                 như đang kiếm tìm ai đó.

                    “Nó đang tìm ta,” vị đô đốc tự nhủ. “Nó muốn trả lại cái áo khoác. Cầu

                 Trời phù hộ cho con! Nhưng cứ từ từ, cứ từ từ.”

                    Ông quay lại chỗ cửa sổ vào đầu giờ chiều. Thằng bé trông thậm chí còn

                 khốn khổ và thất vọng hơn bao giờ hết, tuy nhiên nó đã bắt đầu sửa chữa
                 đôi chút trên bức tranh con tàu “Chiến thắng”. Trong trường hợp này vị đô

                 đốc phải dùng tới chiếc ống nhòm. Bây giờ ông có thể quan sát thật gần
                 người bạn trẻ của mình tới mức hầu như có thể nghe thấy tiếng thở của nó.

                 Thật sự, thậm chí ông còn có thể nhìn thấy một con kiến càng đang bò dọc





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252