Page 51 - ChandungVH
P. 51

tháng rồi bị kêu án 2 tháng tù treo về tội viết sách "phá rối trị an, xúi dân nổi loạn". Trong nhà giam
                Hỏa Lò, Trần Tuấn Khải gặp được Nghiêm Toản và nhiều nhà tri thức có tâm huyết.


                Ra tù, vợ chết, con nhỏ chết. Chôn cất vợ con xong, ông trở về Thái Hà, lại bắt viết bài cho các báo.
                Năm 1938, ông cưới người vợ thứ họ Nguyễn.


                Năm 1954 ông vào Nam, làm việc tại Thư viện quốc gia, Viện khảo cổ, chuyên viên Hán học tại
                Nha văn hóa và các báo Đuốc Nhà Nam, Văn hóa nguyệt san, Tin văn...

                Năm 1966, ông cùng một số trí thức tiến bộ kí tên yêu cầu chính quyền Việt Nam Cộng hòa trực tiếp
                hiệp thương với Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam nhằm vãn hồi hòa bình, nên bị buộc nghỉ
                việc. Sau đó, ông là chủ tịch danh dự lực lượng bảo vệ văn hoá dân tộc năm 1966 – 1967.


                Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, ông giữ chức cố vấn Hội Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh từ 1975
                cho đến khi mất vì bệnh già tại cư xá Trần Quốc Toản (cư xá Liautey của Pháp), hưởng thọ 88 tuổi
                (1983).


                Dịch thuật: Thủy hử (1925), Hồng lâu mộng và Đông Chu liệt quốc (1934)...

                Thành tựu nghệ thuật


                * Tự điển văn học có nhận xét như sau:

                Văn xuôi của Trần Tuấn Khải tựu trung vẫn là lối văn cổ, từ hình thức đến nội dung đều có phần lạc
                hậu, chưa theo kịp đà phát triển của văn xuôi lúc bấy giờ. Thơ ca mới là phần chính trong sự nghiệp
                sáng tác của Trần Tuấn Khải và cũng là phần ông đạt được một số thành công nhất định.

                Thơ Trần Tuấn Khải thường nói đến tình cha con, nghĩa vợ chồng, tình làng nghĩa nước, nghĩa dồng
                chủng, đồng bào, lòng thủ chung, nhân ái…; đó là nếp sống, là đạo đức truyền thống của dân tộc.
                Và thơ ông đều có ngụ ý nhắc nhủ về non sông, đất nước. Đất nước là cái nhìn ưu thời mẫn thế của
                tác giả, đồng thời đấy cũng chính là tình cảm phổ biến của nhiều người lúc bấy giờ: thiết tha với độc
                lập dân tộc... Chính vì thế mà thơ ca của ông được quần chúng yêu thích.

                Các bài như “Gánh nước đêm”, "Tiễn chân anh Khóa", "Mong anh Khóa", "Gửi thư cho anh Khóa",
                trong một thời gian dài đã được truyền tụng rộng rãi.

                Về mặt nghệ thuật, ngoài những bài được sáng tác theo thể thơ Đường luật, ông còn viết bằng các
                thể thơ thuần Việt như:lục bát, song thất, các điệu hát ví, hát xẩm, sa mạc, hát nói... và phần thành
                công chính là ở đây (NXB KHXH, Hà Nội, 1984, tr. 438).


                * Nguyễn Tấn Long viết:

                Thơ Trần Tuấn Khải không chứa đựng triết lý bí hiểm, tư tưởng cao siêu, nó giản dị như một chân
                tình, nó rỡ ràng như sự phơi bày trọn vẹn cả tấc lòng; người đọc dễ dàng đạt ý và rung động qua trực
                cảm, vì Á Nam đã cấu tạo thơ mình bằng nhạc điệu quen thuộc của dân tộc, cho nên sức tryền cảm
                rất bén nhạy.
                Khảo sát thơ cụ, chúng tôi bắt gặp đó đây những tư tưởng đã thành châm ngôn và cũng không ngoài
                việc gieo vào lòng người một ý chí bất khuất, một hùng khí ngùn ngụt, một nghĩa vụ thiết yếu của
                con người đúng với danh nghĩa “làm người” của nó.


                * Trần Tuấn Kiệt, soạn giả bộ Thi ca Việt Nam hiện đại, thuật chuyện:
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56