Page 87 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 87
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
của Cần Thơ. Con đường nhựa thênh thang đâu chỉ đến Mái Dầm, mà còn
qua Cái Côn, còn về Kế Sách. Cuối năm 2011, tôi và các bạn đồng nghiệp
cùng làm một cuộc viễn du. Từ con đường nầy, chúng tôi qua Kế Sách,
ghé Sóc Trăng, xuống Vĩnh Châu rồi trở lại Cần Thơ theo quốc lộ. Con
đường chúng tôi đi qua hai bên là những cánh đồng tăm tắp một màu
xanh, có lúc là một thị trấn trẻ với cửa nhà san sát. Đẹp và tự hào biết
bao quê hương tôi trong những năm tháng thanh bình…
2.
Thêm một lần đất trời chuyển nhịp. Cũng buổi chiều cuối năm se
lạnh, Thành phố nhộn nhịp chuẩn bị vào Xuân. Con đường Hòa Bình
lung linh ánh đèn với sắc màu rực rỡ. Xuôi theo dòng người hối hả, tôi
lại qua cầu Quang Trung, nhưng rẽ phải theo đường dẫn cầu Cần Thơ
về hướng Hậu Giang. Miền Nam nhiều sông rạch nên đường đi cũng san
sát những nhịp cầu! Nhưng có lẽ đặc biệt và độc đáo hơn, nếu bạn dừng
xe, đứng trên cầu và hướng tầm mắt về xa. Dưới kia là dòng sông hiền
hòa, đục nước phù sa, uốn quanh những vùng quê yên tĩnh. Cặp theo
dòng sông, không chỉ một con đường, mà có đến năm bảy lối đi, kết lại
tựa như những cánh hoa tỏa về muôn nẻo. Những con đường nầy dẫn về
đâu? Một thôn xóm yên bình, một chợ quê ồn ào ban sáng, hay một ngôi
trường rộn tiếng đùa vui?
Yêu biết bao nhiêu - những con đường quê như thế. Những con
đường - giống như đường về Mái Dầm - là ước mơ từ bao nhiêu năm
tháng để hôm nay trở thành hiện thực. Chợt nhớ thời thơ ấu, đứa học trò
nhà quê chân đất đầu trần, mùa mưa phải bấm từng bước chân trên con
đường trơn trợt, mùa khô đất nứt trắng, lại bước thấp bước cao nên hầu
như các móng chân không bao giờ nguyên vẹn! Con đường đi tìm tri thức
của thế hệ chúng tôi sao mà vô cùng gian khổ. Có những ngày bụng đói,
phải vượt mấy “gian đồng”, mắt đổ hào quang mà trường tôi vẫn còn xa
thăm thẳm.
Tuổi thơ hôm nay thật vô cùng hạnh phúc. Con đường quê các em đi
bằng phẳng, thênh thang mà lối vào đời cũng phủ kín hoa hồng. Xin được
ghi ơn những hy sinh lặng thầm của bao nhiêu người khai hoang mở đất.
Xin gửi chút ngậm ngùi quá khứ như một hạt bụi chôn vùi để nẩy mầm
hoa cỏ. Và, để những con đường Cần Thơ tôi yêu mãi mãi là những nẻo
đường xuân…
Cần Thơ, tháng Chạp
90