Page 3 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 3
Còn tôi, kẻ lang thang đáng ghét. Có chút nhan sắc nhưng mất dậy.
Kẻ được dậy dỗ 12 năm bằng đủ mọi nghi thức Thiên chúa giáo để
chẳng còn giữ cho mình được một mảnh đức tin. Kẻ luôn phải chứng
kiến cha mình du dương với những đưá con gái cùng trang lứa và
người mẹ suốt ngày ngả nghiêng bên sóng tứ sắc. Mười bốn tuổi, tôi
đã bị đè nghiến ra bởi một lũ nhãi ranh con nhà giầu, bị tê liệt hết mọi
cảm giác. Chỉ còn lại nỗi kinh sợ. Tôi mang bệnh động kinh mãn tính
từ đó.
Cho đến năm tôi 17 tuổi, một bà sồn sồn mặt đầy son phấn đến nhà
tôi hỏi: “Dạo này bọn Việt kiều về nước nhiều, bọn trưởng giả nhiều.
Mi có chút nhan sắc, chút còn chữ, kiếm việc khác mà mần. Đánh đôi
đánh lứa mãi phí cái ngàn vàng con ạ”. Tôi nói: “Tôi là đứa vô tài vô
tướng, biết mần chi ăn”. Bà sửng cồ: “Chi? Càng vô học càng giầu.
Nói cho mi thông. Không làm cha thiên hạ được thì làm đĩ cũng
sướng”. Tôi nói: “Mô phật. Bà ni nói lạ”. Bà xỉa vào mặt tôi: “Đừng
gỉa dại con ơi. Đừng đạo đức gỉa con ơi, làm đĩ còn lương thiện hơn
bọn trộm ngày cướp đêm đó con!”.
Vài hôm sau, thấy tôi không phản đối gì, bà đem lại cho tôi bộ đồ
jean ,cái nít ngực, cặp xì líp. Bà bảo tôi tắm rửa sạch sẽ, làm móng
tay móng chân, sức nước hoa cho thơm, bôi xanh đỏ lên mặt rồi ra
phố với bà; leo ba tầng lầu đi theo một hành lang tối om. Phố của
những ánh đèn mờ ảo và mùi chua mặn của đàn ông…
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 3