Page 7 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 7
không làm sao chịu đựng nổi sự dung tục. Tình yêu mà dung tục thì
còn tạm được. Văn hóa mà dung tục thì nặng mùi qúa!”.
Xe đã tới nơi. Mấy con chó bẹc-giê sủa rất dữ. Tôi sửa lại mái tóc, rà
lại chút son môi, chỉnh vội chiếc nít ngực cứ đòi nhảy ra ngoài do sợi
dây qúa lỏng. Sốc nhẹ cái quần sịp sang bên này. Có người ra đón
chúng tôi. Cứ nhìn ánh mắt bất lương của gã cũng có thể đoán được
90% hậu vận của mình. Ngôi nhà kín cổng cao tường, tìm mù mắt
không ra người đứng đắn. Chỉ toàn bọn nhỏ to thì thào. Hết ăn, ngủ
lại đánh bạc. Đây là loại nhà chứa cao cấp của những kẻ lắm tiền
nhưng vô công rỗi nghề. Một dạng nhà thuê thường thấy ở bọn trưởng
gỉa hiện nay.
Tôi lết theo ông lên lầu, ôm ngực thở hổn hển. Ông đưa tôi đến một
căn phòng sơn trắng. Trông ông còn tím tái hơn tôi. Sự tím tái của
người gìa. Ông lại thè lè lưỡi, nói: “Vào đây nằm nghỉ. Chờ anh một
lát nghe cưng”. Rồi ông dợm bỏ đi.
Đúng lúc đó có một khoảng trống rơi hẫng trong tôi. Một tiếng kêu
thảng thốt của sự chết. Tôi cần bấu víu lấy một cái gì đó, và tôi chộp
lấy ông.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 7