Page 6 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 6
mặt vào đó. Tôi hết hơi, tím tái. Sự thảng thốt của tôi làm ông ngừng
ăn, hốt hoảng hỏi tôi có sao không rồi cất tiếng ồm ồm: “Bọn ăn xin
bây giờ hệt lũ trộm cướp”. Ông lấy chai dầu gío xanh đổ vào lòng bàn
tay tôi, nói: “Em bôi một ít vào mũi”. Tôi làm theo ý ông. Ông ực một
ly bia rồi gọi bồi tới tính tiền. Không đợi thối lại tiền ông kéo tôi chạy
như bay biến ra ngoài. Tôi giằng tay ông ra, nói: “Anh kỳ qúa, em tự
đi đựơc mà!”.
Không khí ngoài quán làm tôi dễ thở hơn. Tôi kín đáo tìm cách xoay
xoay chiếc nịt ngực lách tách sau lưng cho lỏng ra. Một làn gío mát
tràn vào phổi. Ông bật diêm mồi thuốc hút. Điếu thuốc cố ý cắm du
côn một bên mép làm hỏng khuân mặt đạo mạo của ông. Ông đưa cho
tôi một thỏi chewing gum Mỹ, nói: “Ngậm cho thơm miệng rồi tới
nhà người bạn anh chơi nhé! Ở đó có đánh tứ sắc”. Chứ nhé ông lại
kéo dài ra nghe thật đểu. Đồng hồ đã chỉ 21 giờ. Ông lại hỏi: “Không
sao chứ. Em đi được… chứ?”. Chứ chứ cũng đểu cáng không thua gì
chứ nhé, chứ nhá.
Tôi nói: “Tay em bẩn qúa, mà đi đâu vậy anh?”. Ông hơi gắt: “Thì đi
tới chỗ anh Khôi, chơi tứ sắc với các bà”. Tôi nói: “Em chúa ghét lại
khách sạn. Ở đó càng ngày càng bẩn. Lại xoi mói”. Ông cười khằng
khặc văng ra cả học vị, bằng cấp.
Ông đưa tôi ra xe. Cái xe Civic hơi cũ. Tôi phun nước miếng ra cửa
sổ, nói: “Em buồn nôn qúa!”. Ông bỗng cười hồng hộc thoả thuê.
Chai bia SàiGòn cũng đủ làm trổi dậy con thú trong ông. Nó luôn
trong tình trạng đói chỉ chờ cơ hội là nhảy xổ ra. Nó đè nén trí khôn,
sự lương thiện và minh mẫn. Nhưng ông là thế. Ngay cả lúc trí khôn
đi vắng cũng khó lòng lấy nổi của ông một đồng.
Tôi chọn một chiếc đĩa hát bỏ vào máy, nhưng vội tắt nhanh như bị
ma đuổi khi nhạc vừa trổi lên. “Nhạc gì dung tục qúa, có cái khác
không anh?”. Ông nhìn tôi ngạc nhiên, hai mắt cứ trố ra. Tôi bấm
chiếc đĩa ói khỏi hộp máy, thấy có lỗi với ông. “Em đã cố gắng nhưng
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 6