Page 8 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 8
Ông còn run hơn tôi. Tay ông lạnh ngắt, hỏi dồn dập. “Cái gì thế? Em
sao thế?”. Lần đầu tiên tôi nghe chữ “thế” được nói một cách chân
thật, không gỉa dối. Cơn động cỡn chui tọt vào. Nỗi khiếp sợ lộ
nguyên hình. Da ông đã tái lại tái thêm. Những thớ thịt trên mặt giựt
giựt như muốn xổ tung ra một lần rồi tan biến. Chắc ông sợ tôi chết.
Tôi vẫn bấu chặt lấy ông như người chết đuối bấu chiếc phao cứu
sinh. Ông run lên như bị điện giật, vãi cả nước đái ra quần. Hình như
ông có nức nở, tay đấm thùm thụp vào tường, rưng rức như con nít:
“Chết mẹ tôi rồi! Chết mẹ tôi rồi!”.
Tôi tìm cách lết lại phía giường, nhưng ông cố gắng lôi tôi ra cửa.
Cuộc chiến đấu giữa một gìa một trẻ, một con đực và một con cái. Sự
giằng co giữa dục vọng và nỗi sợ tai tiếng diễn ra thật thê thảm. Cuối
cùng phần thắng nghiêng về phía ông. Trong tình thế khốn cùng, ông
dũng mãnh như một con thú phá vây bằng cả sức lực còm cõi của
mình. Và ông đã thoát ra được. Đôi tay hơ hững, tôi ngã vật xuống
sàn. Thả cho chiếc phao trôi tự do.
Chạy ra ngoài, ông lôi vào một tay bảo vệ và nói: “Gọi xe taxi ngay.
Dàn xếp vụ này giúp tao. Địt Mẹ. Hôm nay qúa xui”. Rồi ông tất tả
bỏ đi. Chưa bao giờ tôi thấy ông đi nhanh như thế. Ông chạy thì đúng
hơn.
Sau đó, tôi tỉnh dậy tại bệnh viện với bệnh án ghi đại khái. “Động
kinh!” hay một căn bệnh gì gần như thế mà tôi không còn nhớ.
Đó cũng là cơn động kinh đầu tiên từ lúc tôi quen ông và cũng là lần
cuối cùng tôi gặp ông. Tôi thầm cám ơn Trời Phật là tôi đã không làm
hại gì một con người chân chính. Ông đúng là một con người chân
chính và… sạch, rất sạch!
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 8